Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

GIỮA ĐƯỜNG TRẦN TA YÊU.

GIỮA ĐƯỜNG TRẦN TA YÊU.

Ngược xuôi theo trái đất tròn
Ngày đêm ảo thật dại khôn thế nào
Được còn thua mất là bao
Phù du kí ức lao xao sóng cồn
            28.4.2010/ Nguyễn Thị Phụng

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

KHI CÁNH DIỀU BAY…

KHI CÁNH DIỀU BAY
        Cánh diều con chuồn chuồn màu xanh lá non bay ngang tầm cánh diều con cá voi màu đỏ của Lí, là thằng Tuấn nắm chặt cuộn dây lại, thỉnh thoảng giật vài cái nhắp thả cho tầm diều lượn ngược con gió như muốn đua với nhau giữa trời xanh. Rồi đưa mắt xem chừng cánh diều anh Lí có bay nhanh hơn cánh diều mình không. Còn vạt nắng vàng dưới chân hai anh em vẫn tung tăng qua nửa đám ruộng vừa mới gặt được hai hôm.
        Tuấn nhìn chừng đôi tay Lí, xem anh mình có thả thêm dây cho cánh diều bay lên cao nữa không. Nhưng lạ chưa, cánh diều của Tuấn chao đảo qua lại mấy lần, Tuấn vừa chạy vừa giật mạnh sợi dây, nhưng gió lầm lì đâu muốn thổi nữa, diều của Tuấn cố lượn đi lượn lại được hai vòng bất ngờ đâm thẳng xuống đất. Gió vừa nghỉ giây lát rồi lấy đà tiếp sức cho cánh diều Lí lấy lại thăng bằng, hai vi cánh con cá nhún nhảy còn cái đuôi được thể dập dờn, dập dờn ngúng ngẩy rối rít như thể trêu ngươi Tuấn. Lấy lại bình tĩnh, Tuấn thoăn thoắt hai tay quấn nhanh cuộn tròn sợi dây vào trục nhựa. Xong đâu đó, Tuấn cầm con diều tung lên chạy nhanh ngược chiều gió vòng quanh nửa đám ruộng. Mồ hôi lấm tấm cả thân áo thun trắng, còn đôi mắt Tuấn không rời khỏi cánh diều, miệng gọi : gió ơi, gió ơi !...Hình như gió đáp lời Tuấn, cố sức thổi hơi dài, nhưng chỉ mới nửa chừng thấm mệt, nó nhẹ nhàng chậm rãi. Có lẽ từ lúc trưa tới giờ tăng tốc quá nhiều nên cố sức nữa cũng không được, ông mặt trời đã một ngày tỏa hơi ấm và ánh sáng cho trần gian giờ muốn nghỉ ngơi nữa rồi. Cánh diều Tuấn cứ lên nửa chừng tầm dây lại chao xuống đất. Tuấn lên bờ cầm chai nước tu một hơi rồi đưa lại cho em gái.
alt

       Trời chập choạng, cả đàn vạt ăn đêm bay ngang qua cánh đồng. Lí thu dây diều cuộn tròn lại gọn gàng, Tuấn nuối tiếc im lặng không nói với anh câu nào. Nhìn sang thấy mẹ Hoa đã có mặt trên bờ ruộng. Tuấn mếu máo:
       -Con chưa thả được diều!
        Chị Hoa ngạc nhiên:
        -Thế còn diều của Lí có bay lên cao không?
        Lí phấn khởi, nhưng biết em cả tiếng đồng hồ phải đổ mồ hôi mệt mỏi cả chân:
        -Sao diều của Tuấn cứ lên lưng chừng rồi lao xuống đất, chắc là ít gió mẹ ạ ! Nhưng lúc sớm mới ra thả, cả hai bay ngang nhau. Chị Hoa xuống ruộng giúp Tuấn thu dây, xếp cánh diều cuộn tròn lại rồi đưa cho Tuấn cầm về…

         Trời đầy sao, còn năm hôm nữa mới đến rằm mà ánh trăng dường như sáng lắm.Tuấn nhìn qua khung cửa sổ lẩm nhẩm đếm chòm sao  Bắc Đẩu,… rồi cánh diều lại chập chờn bay xa, bay cao hơn cả diều anh Lí. Chưa kịp mừng rỡ reo lên, bất ngờ cuộn dây rơi xuống đất, Tuấn cúi nhặt lên nhưng không được nữa rồi, cánh diều mắc vào đường dây điện. Hai tay giật mạnh, nhưng sợi dây dù chắc quá, Tuấn mếu máo : anh Lí, anh Lí…í…í… Nghe mớ, chị Hoa vội vàng sang lay con dậy. Tuấn giật mình tỉnh giấc. Mẹ Hoa lấy khăn lau mặt cho Tuấn và bảo con uống nửa li nước chín này rồi ngủ ngon nhé, mẹ thương !..
        …Chiều nay cũng đúng năm giờ ba anh em ra ruộng thả diều. Tuấn hớn hở trong tay vừa chạy vừa thả cuộn dây cho cánh diều chuồn chuồn bay theo con gió. Chưa đầy mấy phút, diều Tuấn lên cao ngang tầm diều Lí. Tuấn thích thú nhìn cái đuôi màu đỏ dài lượn giữa trời xanh, còn hai cánh vàng cứ phần phật, phần phật,… reo ca rộn rã phấn khởi làm sao!
         Bé Minh để chai nước trên bờ ruộng, chạy lại gần hai anh. Tuấn đưa cuộn dây cho em gái. Lúng lúng chưa quen với lại bàn năm tuổi nhỏ quá, sức gió mạnh, cuộn dây rơi khỏi tầm tay con bé. Tuấn vội vã chạy theo, cánh diều no gió bay cao, bay cao. Ba anh em chăm chú nhìn theo, gió chừng như hiểu ý chầm chậm dừng lại, chuồn chuồn cũng đã mỏi cánh chao nghiêng vài lần, rồi đáp lên đường dây điện bắc ngang.
       - Thương cánh chuồn chuồn mẹ mới mua về cho em, giờ lại nằm trên đường dây điện nữa rồi. Nó bị chạm điện có nguy không anh Lí ? Miệng Tuấn nói nhưng mắt không rời cánh diều trên cao.
       - Thương cánh chuồn thì ít, thương em Tuấn thì nhiều. Đã thả diều phải chạy tránh xa đường dây điện. Từ dưới đất nhìn lên cao xanh kia không có nơi nào không có đường dây tải điện, có cả đường dây điện thoại, đường dây tải mạng in-te-net nữa kia !
       -  Em cũng mỏi mắt khi cánh diều anh Tuấn đong đưa trên đường dây điện kia. Lỗi tại bé Minh đây mà !
        Lí vội vã chạy về lấy ra cây chổi quét trần nhà và cái kéo. Lí cắt đứt sợi dây ra làm hai, một nửa còn lại trong cuộn. Hai anh em thay nhau đưa cây chổi lông gà hất qua, hất lại,… Trời đã chập choạng, con diều mệt mỏi cũng phải tuân theo sự điều khiển của Tuấn và Lí từ từ rơi xuống đất trong hồi hộp lo lắng của em Minh.
         Mùa hè qua nhanh, ba anh em lại đến trường. Bé Minh vào lớp một, anh Lí và Tuấn cùng vào lớp tám. Tên lớp mới, bạn bè cũ chuyện trò thân thiết hơn. Ngày họp phụ huynh học sinh cuối học kì một, mẹ Hoa khi biết kết quả học tập của ba con mình đều đạt học sinh giỏi, hạnh kiểm tốt nên mừng lắm. Chiều chủ nhật hôm đó, chị mua tặng ba đứa con ba chiếc áo lạnh vì mùa đông rét hơn, cái áo cũ cũng chật rồi. Chúng hớn hở cảm ơn mẹ nhiều.
         Chị Hoa gọi Lí, Tuấn là con trai thân mật, nhưng thật ra là cặp sinh đôi của anh Bình. Vợ anh trong đêm vượt cạn đã ra đi vì bị loãng máu. Chúng thiếu tháng phải nuôi trong lồng kính. Chị Hoa là bác sĩ trực tiếp chăm sóc các cháu ở khoa nhi. Một tháng sau anh Bình đưa hai con về nhà. Chị gởi hộp sữa bột bồi dưỡng cho các cháu, xem như đây là quà của bác sĩ điều trị. Hai đứa bé lớn lên trong bàn tay yêu thương của ông bà nội. Anh Bình ngày tám tiếng ở cơ quan, không phải trực đêm như trước nữa, lãnh đạo thông cảm cho hoàn cảnh neo đơn con nhỏ. Anh Bình trầm lặng ít nói cười hơn trước. Bạn bè mai mối cho anh bước thêm bước nữa, anh cảm ơn tấm lòng và sự quan tâm ấy. Nhưng thực ra chỉ muốn ở vậy nuôi con. Anh đến với chị Hoa sau đợt sửa chữa hệ thống điện trong phòng kĩ thuật ở bệnh viện. Mới biết chị tốt nghiệp trường y về làm khoa sản được năm năm, luôn được sản phụ và người nhà quý mến với đúng nghĩa “ Lương y như từ mẫu ”. Chị giữ chức trưởng khoa ở độ tuổi ba mươi, bạn bè người thân luôn tự hào cái tuổi tam thập nhi lập bước đầu thành đạt rồi!... Chiều thứ bảy chị ở lại trực ca đêm, anh Thành chồng chị đi làm rồi ghé đón con bé ở trường mầm non về. Vừa đến ngã tư, đèn xanh bật lên, anh cho xe chạy thẳng. Bất ngờ một chiếc mô tô chở hai thanh niên từ phía bên phải vượt đèn đỏ đâm thẳng vào xe anh, rầm… một tiếng vang to và kéo theo âm thanh ma sát trên đường nghe rợn người. Hai cha con anh văng ra xa. Con bé bốn tuổi còn nhỏ không đội mũ bảo hiểm, đã tắt thở sau đó! Anh Thành được cấp cứu ở bệnh viện, nhưng chấn thương đùi nặng quá, máu ra nhiều và tổn thương ở vòm ngực nữa, với lại nhóm máu O của anh rất hiếm, tuần sau anh cũng ra đi để lại chị tột cùng đau đớn nhất của một đời người. Cái cảnh họa vô đơn chí sao ập vào gia đình chị, tình yêu mặn nồng chị đã vun đắp từ những ngày mới về bệnh viện. Nỗi mất mác cứ lớn dần, lớn dần, đôi mắt quầng thâm hơn sau những đêm trực…Thường ngày chị lấy công việc là niềm vui, chị nghe tiếng oa…oa… chào đời của các cháu sơ sinh trở nên ấm áp hơn trong lòng chị. Tiêng khóc của các cháu càng lớn bao nhiêu, càng thôi thúc nhịp sống rộn ràng trong chị bấy nhiêu. Chị yêu thương và không cầm được nước mắt nhớ những cháu bé trai,bé gái  con các sản phụ sau sinh nở rồi đúng ngày ra viện, chia tay hết đợt này đến đợt khác chị vẫn không nguôi, không nguôi,…
          Ba năm sau chị là mẹ của Lí và Tuấn.
          Chị thương Lí hiền lành,chăm ngoan. Con trai biết làm mọi việc trong nhà.
          Chị thương Tuấn rụt rè, ít nói, hay nhìn chừng chị trong bữa ăn. Biết ý con, chị thường gắp bỏ vô chén miếng thịt, miếng cá thật lớn rồi nhắc con ăn cơm kẻo nguội không ngon miệng đâu.
          Bé Minh là con gái chị sinh ra, vừa học xong mẫu giáo. Thường hay quanh quẩn thỏ thẻ chuyện trò với hai anh. Lí thường dành phần bánh kẹo mẹ phát cho bé, Tuấn thích thắt chiếc thuyền, tàu bay, chim én,… cho em gái .
         Chiều lại con bé bưng rổ đồ hàng ra cho hai bà cháu mua bán. Cháu bán con cá ngựa bảy đồng, bà giả vờ đưa mười đồng cháu phải trả lại bao nhiêu? Cháu thối cho bà ba đồng đây ạ! Bà khen cháu giỏi biết mua bán. Sau đó hai bà cháu gom tất cả đồ chơi vào rổ rồi cất dưới tủ sách, theo bà vào phòng tắm. Minh nhỏ nhẻ hỏi: Bà ơi, mấy bạn trong lớp cháu chỉ có một bà nội, còn sao cháu có hai bà nội ?! Có cả hai mẹ nữa luôn!... Bà vừa kì rửa bàn chân cháu, vừa nói:
        -Bà nội thứ nhất bị bệnh rồi mất, lúc ấy ba cháu mới vừa năm tuổi. Thương ba cháu nên ông nội đưa bà về ở đây cho vui. Lúc đó bà cũng tắm rửa ba cháu như bây giờ tắm rửa cho cháu vậy. Còn mẹ thứ nhất mới vừa sinh ra anh Lí và anh Tuấn, nhưng xấu số cũng mất. Mẹ Hoa thương hai anh của cháu cũng về đây, rồi mới sinh ra cháu. Cháu có ba anh em trong một nhà vui chơi với nhau là vậy!
        -Giá mà còn sống thì cả nhà mình vui biết mấy phải không bà?!...
        - Ừ…Ừ…giá mà còn sống… Bà ngập ngừng như sợ phải nói ra điều gì. Bà vội xả nước vào thau, bảo cháu xối lại một lần nữa, lấy khăn lông lau khắp người rồi mặc đồ vào kẻo cảm lạnh.
         Mùi cơm chín từ trong bếp tỏa ra ấm áp thơm ngon như thường ngày.
                                  20.06.2010/Nguyễn Thị Phụng

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

TỪ CÂU CHUYỆN KỂ

TỪ CÂU CHUYỆN KỂ
                            
Kính tặng tác giả truyện ngắn

                “Chuyện kể trong mùa lũ”( NXB Công an Nhân dân)
http://farm3.anhso.net/upload/20110806/09/o/anhso-094442_DSC01762.jpg

Nắng hè về em lại viết tặng anh
Một bài thơ tình người kể chuyện
Mùa lũ đi qua, bùn non rất mịn
Ấy là phù sa
Nuôi cây lúa, lúa reo ca
Đất trời còn lương thiện!

Chuyện anh kể chân tình chẳng hề suy diễn
Cảm nhận riêng em thiên biến không lường
Sóng tung tăng đùa giỡn trùng dương
Giữa biển người lô nhô những cái đầu đen, trắng
Ta hiển hiện trần gian nếm ngọt ngào cay đắng
Có hay đâu se sắt tiếng vạc rơi?!...
                  07.8.2009/ Nguyễn Thị Phụng.

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

TRÁCH AI BÂY GIỜ

TRÁCH AI BÂY GIỜ
Có trách thì trách ông trời
Nào đâu dám đổ cho người mình yêu
Có trách thì trách nắng chiều
Hoàng hôn buông kín nhuộm màu tím côi
Có trách thì trách xa xôi
Lúc tròn lúc khuyết trăng cười làm duyên
Có trách thì trách huyên thuyên
Nào đâu nhảm nhí tình duyên cuối mùa
Có trách thì trách chuyện đùa
Xui chi ngẫu hứng chiều mưa đêm về
Có trách thì trách thờ ơ
Trách người vội trách bâng quơ chuyện tình
                  16.5.2008/ Nguyễn Thị Phụng

BÌNH ĐỊNH VỚI HỒ NÚI MỘT YÊU THƯƠNG.wmv (27.54M)

BÌNH ĐỊNH VỚI HỒ NÚI MỘT YÊU THƯƠNG.wmv (27.54M)
http://www.youtube.com/watch?v=zZDlu7NYMqE

ram que toi.wmv 15.7.2010

ram que toi.wmv 15.7.2010
http://www.youtube.com/watch?v=so0Wa199fEE

KỈ NIỆM NGÀY GIỖ ANH NGUYỄN NGỌC XUÂN ...

KỈ NIỆM NGÀY GIỖ ANH NGUYỄN NGỌC XUÂN VÀ CHÁU NGUYỄN HUY PHƯƠNG.wmv
http://www.youtube.com/watch?v=pw80age9q4E

CHỊ BA, ANH BỐN VÀ CÁC CHẢU Ở BANMETHUOT YÊU THƯƠNG.wmv

CHỊ BA, ANH BỐN VÀ CÁC CHẢU Ở BANMETHUOT YÊU THƯƠNG.wmv
http://www.youtube.com/watch?v=5PJOgwko5Kg

06 08 2011- NguyễnThịPhụng với Huỳnh Giản yêu thương

06 08 2011- NguyễnThịPhụng với Huỳnh Giản yêu thương
http://www.youtube.com/watch?v=AjOOAl7mzyQ
NỬA VẦNG TRĂNG MÊNH MÔNG
           Gọi là nửa vầng trăng vì đêm nay là thứ bảy, mùng bảy, tháng bảy, năm Tân Mão(2011), còn đến tuần nữa trăng tròn, mà tròn mới đẹp. Thế nhưng giữa đầm mênh mông chẳng biết đâu là bờ là bến. Khi tiếng máy nổ nhỏ dần, chiếc xuồng chầm chậm, giờ nhận ra đã gần bờ lắm, bởi những lùm câu đen ngòm hiện ra trước mắt. Chiếc đèn pin đủ soi rõ thêm từng bước chân chúng tôi rời khỏi xuồng máy rồi bước lên bờ. Chỉ có gió lùa, nước vỗ vào bờ và tiếng người rộn ràng chuẩn bị thả lưới bắt cá, bắt tôm. Còn lại mình tôi với cháu Thanh ngồi trên sạp lều có bốn cái trụ kiên cố, bên trên che chắn tấm bạc xanh, có lẽ cũng không chịu nổi những con gió hồn nhiên từng đợt ùa về trong đêm cũng như ngày, mưa cũng như nắng, đã tả tơi cứ phần phật phần phật mỗi lúc như mạnh hơn. Mặt trước lều hướng ra phía đông, làm sao có thể xác định được kích thước diện tích lớn nhỏ của ao tôm như thế nào…
 http://farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201502_DSC02320.jpg

 Trên cao kia, nửa vầng trăng đã chênh chếch về phía tây cũng cố ngoi ra khỏi những tảng mây trắng muốn giăng kín bầu trời. Tôi nhớ từ lúc chiều gởi xe máy trên bờ, xuống xuồng khoảng ba mươi phút mới tới làng Huỳnh Giản*. Tất cả với tôi vừa xa lạ nhưng cũng thật thân quen bằng những nụ cười thăm hỏi chân tình gần gũi biết mấy. Những con tôm chín đỏ au trong cái đĩa, những con cua khoe sắc hồng nằm im ắng trong cái tô thơm nức đang mời chúng tôi thưởng thức vị ngọt tươi có sẵn từ ao hồ vừa vớt lên. Nhưng quý nhất là sự tiếp đãi chu đáo ân cần mến khách của gia đình chú năm, chú bảy, chú chín của cháu Minh đã báo trước làm chúng tôi vô cùng cảm động… Tôi nào đã đi thăm hết từng nhà khi chiều xuống vội, chỉ thương những em học sinh phổ thông đến trường ngày hai lượt đi và về bằng xuồng máy, có lúc mắc mưa ướt  áo quần phải ngồi suốt cả buổi học. Còn mùa mưa bão lũ thì coi như phải ở nhà… Và niềm hạnh phúc nhất với người dân ở đây kể từ khi cầu Thị Nại bắc qua đầm Thị Nại, họ lại yên tâm hơn có thể đi lại bằng phương tiện xe đạp, xe máy bất cứ lúc nào khi vào thành phố Quy Nhơn…
        
        -Cá tôm nhiều lắm cô ơi!... Reo lên cùng một lúc của Kim, Văn, Dư, Thống,… đã cắt dòng suy nghĩ nơi tôi. Cả một tấm lưới to dưới ánh đèn pin chỉ dính được một com tôm đất khá lớn, một con cua bắng nắm tay em bé và một con cá chai từ đầu tới đuôi ước chừng mươi lăm centimet. Tôi nói đùa hình như chỉ cử đại diện lên báo rõ là họ hàng nhà tôm ,cua, cá,… còn bận đi dạo mát chưa về tập trung thếch đãi thêm chúng tôi được. Cùng lúc đó cháu Lan và Tuấn từ xa đi lại bẽn lẽn dấu nụ cười trong ánh mắt khát khao. Rồi tất cả hòa bữa tiệc văn nghệ văn gừng rôm rã từ đơn ca nam của chú năm, chú bảy, cùng cháu Dư với những bản nhạc hùng hồn một thời kháng chiến. Nào là hợp ca Năm anh em trên một chiếc xe tăng như năm bông hoa nở cùng một cội, như năm ngón tay trên một bàn tay đã xung trận là năm người như một à á… Rồi kết thúc Nối vòng tay lớn giữa biển trời bao la hào hứng…

Khi nửa vầng trăng ngả hẳn là chúng tôi bước xuống chiếc xuồng máy yên tâm ra về, chị Minh xốc xáo nhanh nhẹn từ trong việc bếp núc ở nhà, đến lúc tham gia karaoke tại bờ tôm mà dàn nhạc là những đôi đũa gõ trên nắp xoang của chú bảy, còn chị một tay cầm khúc củi gõ lên  đáy thùng nhựa đựng nước được úp lại khi tôi cao hứng xổ một câu hát tuồng: Như ta đây là… thì chị mạnh tay: thùng thùng/ thùng… được thể cả nhóm thanh niên ôm bụng ngặt nghẽo bò lăn ra trên sàn gỗ suýt rớt xuống hồ nước rồi! Và có ai nghĩ rằng người phụ nữ ấy lại một tay kéo máy nổ, điều khiển chiếc xuồng  trong đêm đen đưa bốn cô cháu chúng tôi trở về. Tôi ngã mình trên mũi xuồng ngắm trời mây xa kia, nhưng không thể, tiếng máy xịch xịch xịch…dội vào tai lúc đầu nghe chưa quen, tôi ngồi ngay ngắn trở lại đưa mắt ra định hướng phía bắc là Tùng Giản- Gò Bồi, phía đông nam là Nhơn Lí, Nhơn Hội, còn phía trước mặt là làng Huỳnh Giản quen thuộc từ lúc chiều đặt chân đến. Tất cả hiện ra qua những ánh đèn đêm đủ sắc màu lung linh ngỡ như ánh sao trời đêm ba mươi tháng sáu giăng mắc khắp bốn bề. Còn mình đang lênh đênh trong nửa vầng trăng của đêm mùng bảy hôm nay theo con sóng nhẹ trôi tận hưởng ngọn gió mát lành của quê hương như chưa từng có bao giờ!..
 Bước lên bờ tôi lại nhớ quá và yêu hơn tiếng máy nổ xịch xịch xịch…từ chiếc xuồng của chị Minh dội về giữa đêm khuya.
                              09.8.2011/ Nguyễn Thị Phụng
_____________
*Xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định                 
      http://farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201904_DSC02413.jpg

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

mừng ngày 06.08.2011 của Nguyễn Thị Phụng

HAPPY BIRTHDAY MYLOVE- PHƯƠNG THANH THỂ HIỆN

hội thi dự phòng lây truyền HIV-AIDS từ mẹ sang con.wmv (20.12M)

MỘT SÁNG XUÂN NỒNG

MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ 55 CỦA NGUYỄN THỊ PHỤNG- 06.08.2011

MỘT SÁNG XUÂN NỒNG
http://farm3.anhso.net/upload/20110806/09/o/anhso-094513_DSC01734.jpg
Một sáng xuân nồng trong mắt em
Vườn xuân ngan ngát cứ êm đềm
Tình xưa hương sắc còn đây đó
Đọng giữa môi thơm ngọt dịu mềm

Con gió vô tình có nhớ quên
Về thăm mùa cũ lại phông phênh
Liếp che sau trước trăng tròn khuyết
Nỡ để mưa sa lắm nỗi niềm

Dẫu biết đất trời cũng nợ duyên
Nào đâu ràng buột cõi trần, tiên
Sóng gào thác đổ cơn dông tố
Một tiếng chuông ngân tịnh cửa thiền

Thôi đã…từng đêm tiếng lá khuyên
Xanh màu nhung nhớ mới tỉnh điên
Tháng năm thao thức nên xào xạc
Một chiếc vàng bay chẳng muộn phiền…
        03.08.2011/ Nguyễn Thị Phụng

nguyenthiphung.bai ca dat phuong nam.mpg

CÂU THƠ BẬT MỘT TIẾNG CƯỜI TRI ÂM

TẶNG NHÀ THƠ TRẦN VIẾT DŨNG- LÃNG ĐÃNG GIỮA ĐỜI

TẢN MẠN

TẢN MẠN
Mây trời ảm đạm
xám xịt một màu
Ngàn lau phơ phất…
Thời gian trôi
Chầm chậm trong tôi…
Câu hò, điệu hát, lời ru,…
Thánh tha thánh thót, não nuột xé lòng,…
Nửa tỉnh nửa mơ…
Thiên đường địa ngục!
Chốn trần gian
Vĩnh hằng:
Con người- câu chuyện- vầng trăng
Tròn
Khuyết.
Lại an ủi, vỗ về,…
Trong tôi, trong thơ,…
Lời chào!
             10.2005/ NTP

NGUYỄN THỊ PHỤNG VỚI THUYỀN VÀ BIỂN XUÂN QUỲNH


Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

MỘT KHOẢNG TRỜI QUÊ TA

MỘT KHOẢNG TRỜI QUÊ TA
Khoảng trời Tuy Phước hôm nay
Áo hoa thắm sắc hương bay nồng nàn
Đường quê rợp bóng thênh thang
Ôi sao mà cứ rộn ràng bước chân
                 *   *   *
Chiều thu bóng đã nghiêng sân
Bồi hồi nhớ đến Khu Đông năm nào
Bờ tre giếng nước cầu ao,…
Giặc càn đốt phá chiến hào đứng lên
Ngàn cây súng, triệu mũi tên
Xông vào giữ lấy trọn quyền tự do
                *   *   *
Bao năm Tuy Phước đến giờ
Quê hương là cả bài thơ tâm tình
Nước về Tú Thủy đẹp xinh
Con đò Tùng Giản ngắm mình bến trăng
Gò Bồi hương mắm biển Đông
Câu hò lay động nắng hồng sương đêm…
Mênh mông ruộng lúa Lạc Điền
Cánh cò như thể đường viền chân mây
Lòng vui vui mãi đong đầy
Chất cao thêm núi Hoàng Mai vững vàng
               *   *   *
Đường quê rợp bóng thênh thang
Ôi sao lại cứ rộn ràng bước chân!
                    04.8.2006/ NTP