Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

VỖ VỀ NHUNG NHỚ (Trích Cho anh xin lỗi, NXB HNV 2014) Nguyễn Thị Phụng.


VỖ VỀ NHUNG NHỚ
 
 Chuyến xuyên Việt dài ngày ngỡ vơi đi nỗi nhớ..., nhưng thật lạ cố quên lại hiện về.
 Hôm nay là ngày thứ ba, vẫn chiếc xe 16 chỗ ngồi bon nhanh, Lạng Sơn hun hút, bài ca dao thuở bé đã thuộc nằm lòng: "Đường lên xứ Lạng bao xa/ cách một trái núi với ba quãng đồng..." đến lúc này thấy mình còn khờ khạo đếm mãi, đếm mãi núi tiếp núi hiện ra như những bức tường thành sừng sững phía trước, đồng tiếp đồng trải dài một màu xanh ngút ngàn trong tầm mắt... và rồi Lạng Sơn đây: Động Tam Thanh huyền bí linh thiêng; Thành nhà Mạc dấu ấn rêu phong còn lại; phố chợ đêm Kì Lừa rộn ràng mặc cả bán mua, mà sao nàng Tô Thị cô lẻ lạnh lùng bế con mắt nhìn xa xăm u hoài đến vậy! Hay muốn giữ lại cái nghĩa trăm năm mặn nồng son sắt của một phụ nữ thuần phong Đông Á!... Tôi không là Tô Thị phải mòn mỏi thanh xuân.Yêu đời và yêu người là khúc ca bất tận từng giờ từng ngày trong tôi. Ai đó đã mãn vui quên hết lời em dặn dò... cũng không sao! Nói thế, mà sao trái tim tôi xôn xao nhịp đập khi đoạn đường dài tít tắp ngái xa...

3.2010





















Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2018

NHẮN ,(Trích Bến xuân, NXB HNV- 2016) thơ Nguyễn Thị Phụng


NHẮN




















Rồi có một ngày… ta mãi ra đi
Bởi hết hạn làm người dương thế
Phải xa cả vầng trăng vàng muôn thuở
Xa con đường chiều lộng gió thênh thang

Rồi có một ngày… ta mãi lang thang
Cùng rong ruổi về miền hoang dại
Có gặp được bạn bè xưa thân ái
Mà sẻ chia những vất vả dương trần…

Rồi một ngày… ta ngự đỉnh phù vân
Trên cao ấy ung dung còn ngoái lại
Tủm tỉm cười thường đời ta khờ dại
Gánh đa mang đâu chỉ mỗi riêng mình

Rồi một ngày… ta vĩnh viễn lặng thinh
Chỉ có biển khơi, dòng đời bất tận
Thương những ngày… những ngày lận đận
Trần gian ơi, ta đã sống là người!...
                                    18.01.2009



Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2018

ĐƯỜNG LÀNG SƠN MỸ NĂM XƯA, thơ Nguyễn Thị Phụng


Giờ còn lại dấu xưa.


ĐƯỜNG LÀNG SƠN MỸ NĂM XƯA
      Thăm chứng tích Sơn Mỹ Quảng Ngãi 28.7.2013

Hanh hanh nắng đổ sân hè
Ban trưa ve càng the thắt
Bước chân ta chùng nặng trịch
Lần theo dấu cũ mà đau…

Thấu chăng Sơn Mỹ ngày nào!
Đường làng thét gào máu lửa
Oan hồn bao năm khốn khổ
Đâu nguôi bám trụ trần gian

Trâng tráo “giày đinh” nhầy nhụa
Trời xanh xót xa thôn xóm
Nhức nhói chân quê vật lộn
Còn in năm ngón đường làng…

Từng nhà cột kèo cháy dở,…
Lối ngõ, bia mộ, … chứng nhân
Nén nhang sao nhòa ánh mắt
Đường làng ăm ắp nắng hanh…
                      02.9.2013


Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

CÓ THỂ NÀO ANH CẤM ĐƯỢC EM, thơ Nguyễn Thị Phụng



CÓ THỂ NÀO ANH CẤM ĐƯỢC EM

Có thể nào anh cấm được em
Nỗi sôi lòng biển đảo
Hạt nước mắt gieo sâu vực thẳm
Kéo chìm dông tố cuồng phong

Các anh chao nghe muối sát trùng trùng*
Cả một vùng san hô nghẹn màu lửa đạn
Lạ chưa. San hô ngày xưa chỉ có vàng, xanh, trắng
Giờ chỗ anh nằm máu rỉ còn nguyên

Phải chăng chuyện cơ cầu chẳng thể lặng yên
Bá vương ngàn năm ảo tưởng
Lại bụng trương, lưỡi lè cố rướn
Biển xanh kia từng phẫn nộ, huống là…

Em tìm lại tháng ba
Hôn những bàn “Giao chỉ”
Đêm ấp ủ phôi thai, ngày lớn dần suy nghĩ
Một biển trời đôi mắt Mẹ Việt ơi!
                           10.2017/ NTP.
_________________

*Trận hải chiến Gạc Ma: 14/3/1988, 64 chiến sĩ trên tàu HQ 604 đã hy sinh, 9 người bị Trung Quốc bắt giữ đưa về Quảng Đông.

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2018

TRĂNG VÀNG SOI BÓNG, thơ Nguyễn Thị Phụng


                                                           Nguyên tiêu 2017
TRĂNG VÀNG SOI BÓNG
                
Ngỡ ngàng bên phố cùng anh
Tháp Đôi xưa với trăng ngần hôm nay
Thể như câu lục lỡ vay
Nối duyên câu bát lại say hạt mùa


Nào ai cầm được gió mưa!
Còn trăng đến hẹn kịp giờ mây tan
Một trời xuân- nguyệt chính viên
Êm đềm sông nước, lạc miền mưu sinh

Bát cơm, manh áo đã đành
Hồn rêu Tháp cổ nhủ mình nâng niu
Bước chân luống những bậc chiều
Từng viên gạch đỏ thấm nhiều gian nan.

Tháp Đôi từ độ trăng vàng
Tiếng thơ cánh hạc dặm ngàn xa bay
Ghềnh Ráng xanh, biển dậy thì
Đây “Mùa xuân chín” từ khi nắng hồng.
                                     Nguyên tiêu 2017