Tặng cháu Nhã Uyên của nội đây
Tặng gia đình cháu Võ Xuân Phùng:
Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh XuânDiệu/ Trái tim muôn nhịp điệu/ Em chỉ biết mộng mơ.../ Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh Tiến Duật/ Đêm Trường Sơn đỏ rực/ Xe không kính đường dài/ Đừng gọi em nhà thơ/ Chị Thanh Nhàn hương bưởi/ Khúc khích cười em tủi/ khung cửa sổ gió lùa/ Đừng gọi em nhà thơ/ Em chỉ biết mộng mơ/ Khoảng trời cao xanh thẳm/ Cứ ngẩn ngơ ngẩn ngơ.../ Nguyễn Thị Phụng
Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012
Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012
Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012
KHÚC CẢM KHUYA thơ Trần Viết Dũng
KHÚC CẢM KHUYA thơ Trần Viết Dũng
Đừng bận tâm đến cái nghèo
Sẽ chẳng nghèo
Ta san sẻ vầng trăng từ mọi phía
Đêm đêm vẫn miệt mài đàn kiến lửa
Cõng vầng trăng thao thức cùng ta.
Đừng bận tâm đến mái nhà
Sẽ có nhà
Lòng chân thật mở ra từng ô cửa
Khu vườn xanh mượt mà thảm cỏ
Ngẫu cảm khuya tiếng dế thầm thì.
Đừng bận tâm đến ngựa xe
Sẽ được những chuyến đi
Đến với em, ta mang trái tim người trở lại
Quà tặng là tiếng chuông bồn chồn treo bên ngực trái
Môi tìm môi vẫn một nụ hôn đầu.
Ta chẳng bận tâm những phiền lụy ấy đâu
Chỉ mất ngủ từ mắt em gợn sóng
Yêu dấu ạ,
Nếu mặt hồ xao động
Không biết lòng ta sẽ ra sao?
TVD
MẶN NỒNG MUỐI TRẮNG BIỂN XANH
Ôi biển xanh yêu lắm sắc da trời!
Nước mặn trong veo ngàn đời đã tỏ
Biển Việt Nam ta đó
Đảo nổi chìm, thềm lục địa Trường Sa
Hạt muối thơm ngon từ biển sinh ra
Con gió muối nhuộm tóc râu trắng xóa
Mỗi nụ cười giữa nhà giàn- Mắt bể
Phong ba nào cản được sức người đâu!
Hạt muối quê hương mằn mặn thấm lâu
Ngấm vào máu hồng hào da thịt
Quý mạch nước từ biển xanh biên biếc
Hòa cội nguồn nước mắt của yêu thương
Muối lên rừng gian nan
Trong khói lửa những ngày mưa nắng
Nhớ khi đói nhờ củ khoai, ngô, sắn,…
Lúc buôn làng khát muối khốn khổ hơn
Hạt muối phiêu lưu chưa hết dặm đường
Con cá không ăn muối cá ươn… bữa cơm nhạt thếch!
Yêu biển khơi nên cất cao tiếng hát
Trọn đời ơn biển từ xưa
Hạt muối trắng phau nồng mặn đến giờ
Đôi tay nâng niu gìn giữ
Bởi đa mang phận mình lữ thứ
Dễ tan vào lòng đất nếu đổ mưa…
18.9.2011/ Nguyễn Thị Phụng
MẶN NỒNG MUỐI TRẮNG BIỂN XANH
Ôi biển xanh yêu lắm sắc da trời!
Nước mặn trong veo ngàn đời đã tỏ
Biển Việt Nam ta đó
Đảo nổi chìm, thềm lục địa Trường Sa
Hạt muối thơm ngon từ biển sinh ra
Con gió muối nhuộm tóc râu trắng xóa
Mỗi nụ cười giữa nhà giàn- Mắt bể
Phong ba nào cản được sức người đâu!
Hạt muối quê hương mằn mặn thấm lâu
Ngấm vào máu hồng hào da thịt
Quý mạch nước từ biển xanh biên biếc
Hòa cội nguồn nước mắt của yêu thương
Muối lên rừng gian nan
Trong khói lửa những ngày mưa nắng
Nhớ khi đói nhờ củ khoai, ngô, sắn,…
Lúc buôn làng khát muối khốn khổ hơn
Hạt muối phiêu lưu chưa hết dặm đường
Con cá không ăn muối cá ươn… bữa cơm nhạt thếch!
Yêu biển khơi nên cất cao tiếng hát
Trọn đời ơn biển từ xưa
Hạt muối trắng phau nồng mặn đến giờ
Đôi tay nâng niu gìn giữ
Bởi đa mang phận mình lữ thứ
Dễ tan vào lòng đất nếu đổ mưa…
18.9.2011/ Nguyễn Thị Phụng
Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012
Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)