Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

NỬA VẦNG TRĂNG MÊNH MÔNG
           Gọi là nửa vầng trăng vì đêm nay là thứ bảy, mùng bảy, tháng bảy, năm Tân Mão(2011), còn đến tuần nữa trăng tròn, mà tròn mới đẹp. Thế nhưng giữa đầm mênh mông chẳng biết đâu là bờ là bến. Khi tiếng máy nổ nhỏ dần, chiếc xuồng chầm chậm, giờ nhận ra đã gần bờ lắm, bởi những lùm câu đen ngòm hiện ra trước mắt. Chiếc đèn pin đủ soi rõ thêm từng bước chân chúng tôi rời khỏi xuồng máy rồi bước lên bờ. Chỉ có gió lùa, nước vỗ vào bờ và tiếng người rộn ràng chuẩn bị thả lưới bắt cá, bắt tôm. Còn lại mình tôi với cháu Thanh ngồi trên sạp lều có bốn cái trụ kiên cố, bên trên che chắn tấm bạc xanh, có lẽ cũng không chịu nổi những con gió hồn nhiên từng đợt ùa về trong đêm cũng như ngày, mưa cũng như nắng, đã tả tơi cứ phần phật phần phật mỗi lúc như mạnh hơn. Mặt trước lều hướng ra phía đông, làm sao có thể xác định được kích thước diện tích lớn nhỏ của ao tôm như thế nào…
 http://farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201502_DSC02320.jpg

 Trên cao kia, nửa vầng trăng đã chênh chếch về phía tây cũng cố ngoi ra khỏi những tảng mây trắng muốn giăng kín bầu trời. Tôi nhớ từ lúc chiều gởi xe máy trên bờ, xuống xuồng khoảng ba mươi phút mới tới làng Huỳnh Giản*. Tất cả với tôi vừa xa lạ nhưng cũng thật thân quen bằng những nụ cười thăm hỏi chân tình gần gũi biết mấy. Những con tôm chín đỏ au trong cái đĩa, những con cua khoe sắc hồng nằm im ắng trong cái tô thơm nức đang mời chúng tôi thưởng thức vị ngọt tươi có sẵn từ ao hồ vừa vớt lên. Nhưng quý nhất là sự tiếp đãi chu đáo ân cần mến khách của gia đình chú năm, chú bảy, chú chín của cháu Minh đã báo trước làm chúng tôi vô cùng cảm động… Tôi nào đã đi thăm hết từng nhà khi chiều xuống vội, chỉ thương những em học sinh phổ thông đến trường ngày hai lượt đi và về bằng xuồng máy, có lúc mắc mưa ướt  áo quần phải ngồi suốt cả buổi học. Còn mùa mưa bão lũ thì coi như phải ở nhà… Và niềm hạnh phúc nhất với người dân ở đây kể từ khi cầu Thị Nại bắc qua đầm Thị Nại, họ lại yên tâm hơn có thể đi lại bằng phương tiện xe đạp, xe máy bất cứ lúc nào khi vào thành phố Quy Nhơn…
        
        -Cá tôm nhiều lắm cô ơi!... Reo lên cùng một lúc của Kim, Văn, Dư, Thống,… đã cắt dòng suy nghĩ nơi tôi. Cả một tấm lưới to dưới ánh đèn pin chỉ dính được một com tôm đất khá lớn, một con cua bắng nắm tay em bé và một con cá chai từ đầu tới đuôi ước chừng mươi lăm centimet. Tôi nói đùa hình như chỉ cử đại diện lên báo rõ là họ hàng nhà tôm ,cua, cá,… còn bận đi dạo mát chưa về tập trung thếch đãi thêm chúng tôi được. Cùng lúc đó cháu Lan và Tuấn từ xa đi lại bẽn lẽn dấu nụ cười trong ánh mắt khát khao. Rồi tất cả hòa bữa tiệc văn nghệ văn gừng rôm rã từ đơn ca nam của chú năm, chú bảy, cùng cháu Dư với những bản nhạc hùng hồn một thời kháng chiến. Nào là hợp ca Năm anh em trên một chiếc xe tăng như năm bông hoa nở cùng một cội, như năm ngón tay trên một bàn tay đã xung trận là năm người như một à á… Rồi kết thúc Nối vòng tay lớn giữa biển trời bao la hào hứng…

Khi nửa vầng trăng ngả hẳn là chúng tôi bước xuống chiếc xuồng máy yên tâm ra về, chị Minh xốc xáo nhanh nhẹn từ trong việc bếp núc ở nhà, đến lúc tham gia karaoke tại bờ tôm mà dàn nhạc là những đôi đũa gõ trên nắp xoang của chú bảy, còn chị một tay cầm khúc củi gõ lên  đáy thùng nhựa đựng nước được úp lại khi tôi cao hứng xổ một câu hát tuồng: Như ta đây là… thì chị mạnh tay: thùng thùng/ thùng… được thể cả nhóm thanh niên ôm bụng ngặt nghẽo bò lăn ra trên sàn gỗ suýt rớt xuống hồ nước rồi! Và có ai nghĩ rằng người phụ nữ ấy lại một tay kéo máy nổ, điều khiển chiếc xuồng  trong đêm đen đưa bốn cô cháu chúng tôi trở về. Tôi ngã mình trên mũi xuồng ngắm trời mây xa kia, nhưng không thể, tiếng máy xịch xịch xịch…dội vào tai lúc đầu nghe chưa quen, tôi ngồi ngay ngắn trở lại đưa mắt ra định hướng phía bắc là Tùng Giản- Gò Bồi, phía đông nam là Nhơn Lí, Nhơn Hội, còn phía trước mặt là làng Huỳnh Giản quen thuộc từ lúc chiều đặt chân đến. Tất cả hiện ra qua những ánh đèn đêm đủ sắc màu lung linh ngỡ như ánh sao trời đêm ba mươi tháng sáu giăng mắc khắp bốn bề. Còn mình đang lênh đênh trong nửa vầng trăng của đêm mùng bảy hôm nay theo con sóng nhẹ trôi tận hưởng ngọn gió mát lành của quê hương như chưa từng có bao giờ!..
 Bước lên bờ tôi lại nhớ quá và yêu hơn tiếng máy nổ xịch xịch xịch…từ chiếc xuồng của chị Minh dội về giữa đêm khuya.
                              09.8.2011/ Nguyễn Thị Phụng
_____________
*Xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định                 
      http://farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201904_DSC02413.jpg

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét