THỨC VỚI VƯỜN TRƯA.
Có
lẽ mình hạnh phúc được núp vào Vườn trưa
đầu tiên của Nguyễn Thượng Trí. Một không gian vườn quê tĩnh lặng, thơ mộng đầy
ắp hoa thơm quả ngọt theo mùa, đầy ắp từng cung bậc cuộc đời gần xa vọng lại,
chở che tâm hồn một nhà giáo nghỉ hưu tròn chín năm thêm một tuổi nữa mà. Đến
với Vườn trưa, ta dễ tiếp nhận cảm
thông như Paul Valéry- nhà thơ, nhà văn, triết gia Pháp, chẳng đã từng nói: “Ý nghĩa trong thơ tôi là do bạn đọc cho nó”.
Hình tượng Vườn trưa là con người,
cảnh vật được hòa quyện nhau, sâu lắng nhất của một cô giáo ngày nào, dành hẳn
ngôn từ mình cho mỗi tứ thơ được ấp ủ cẩn trọng mười năm nay.
Không
phải đề cập đến thời gian để làm gì. Với tôi, thơ là tách trà gừng nóng sẽ làm
ấm lại buổi sáng chớm sương kia. Thơ Nguyễn Thượng Trí nạp cho tôi dưỡng chất
ấy, lượng vi-ta-min thường ngày rất cần như hít thở khí trời là vậy. Có ai dám
khẳng định bầu trời mãi trong xanh và mặt đất mãi bình yên đâu, khi áp thấp
nhiệt đới gần bờ, biển xanh dậy sóng, cơn dông tố xẹt ngang, chấn động tầng địa
chất đâu hiếm, kể cả môi trường không may ô nhiễm nữa. Rất mừng là sự tích tụ
từ tiếng ru của mẹ thuở nào, từ những câu thơ Kiều cha đọc ngày ấy, và trong
đời chị được làm “thi sĩ” của Vườn trưa
đã là cơ duyên rồi. Với Nguyễn Thượng Trí, hoài niệm trong thơ là không thể
thiếu. Ta bắt gặp từ một đêm trăng hè tuổi thơ quây quần trên chiếc nong giữa
sân nhà sao mà đầm ấm quá:
“Vạt sáng nào vừa chải
mượt tóc mẹ bên hiên nhà
đã băng qua ngọn tre đầu ngõ
xỏa tràn chiếc nong giữa sân ôm gọn chúng tôi
đã băng qua ngọn tre đầu ngõ
xỏa tràn chiếc nong giữa sân ôm gọn chúng tôi
Màn
trăng óng mượt thanh thoát
lượn theo bao câu
chuyện thích thú của chị
gọi "nàng nàng" xuống nâng giấc nồng em thơ
Trăng lấn ngọn nồm ùa qua khung cửa
mái tranh tối om
gặp tiếng lảy Kiều trầm ấm của cha với anh cả
nghe chừng mênh mang”.
gọi "nàng nàng" xuống nâng giấc nồng em thơ
Trăng lấn ngọn nồm ùa qua khung cửa
mái tranh tối om
gặp tiếng lảy Kiều trầm ấm của cha với anh cả
nghe chừng mênh mang”.
(Sáng trăng)
Trăng miền quê mênh mang một trời kỉ niệm nhớ thương, xao xuyến khi chưa
có điện khí hóa nông thôn. Trăng tỏa sáng đường làng, ngõ xóm, sân con cho lũ
trẻ vui đùa. Trăng bối rối vụng về giữa bờ vùng bờ thửa lúa đồng đang thì con
gái: “Thương chiếc gàu sòng vướng đôi mắt
ai / múc nước chẳng đầy/ Những
cái nắm tay nhẹ hều mà nặng lòng đôi lứa/ Nỗi nhớ ơi!...”/ (Sáng trăng). Nỗi
nhớ nặng sâu dày lên từng giạ thóc, bóc trắng ngần hạt gạo thảo thơm đi vào
không gian gia đình, đậm đà hương vị quê nhà hơn nửa thế kỉ qua trong văn hóa
ẩm thực: “Bóng mẹ nghiêng nghiêng bên cối
giã lúa thơm/ Dáng ngoại gầy len vị gừng từ chén bánh canh sực nức/ Cái sàn
bánh xèo sưởi ấm ngày mưa/ Ngọt vị nấm rơm vương đôi vai chị/ Các em ngỏm ngoảm/ cười/ Vỡ đọt tranh rơi/…” (Ký ức chị).
Hòa theo dòng chảy lan tỏa nhịp nhàng giữa các câu trong đoạn, chừng ấy đã là “thơ”
rồi!
Đến với Vườn trưa, cho ta trân trọng tình người con kính yêu bậc sinh thành
dưỡng dục giờ đã là người xưa “Mùi hương
quyện cả lối xưa/ Dáng cha bóng mẹ nắng vừa mang đi/ Bưởi đào thương thuở hàn
vi/ Con nương vị ngọt những khi cơ cầu”(Hương bưởi). Khoảnh khắc Vườn trưa rợp bóng cây xanh, ngọt ngào
hương bưởi, tinh khiết màu trăng, cho ta nâng niu dấu ấn thời gian khó phai mờ
trong chị (Sinh nhật em, Viết tặng mình giáp tuổi, Đêm muộn thu, Mình đã chẳng
xa xăm,…). Dẫu biết rằng: “Bởi chưng mai
nhạt sắc vàng/ Nên xuân xa tận ngút ngàn trời mây”(Nhạt), chỉ một tứ thơ
lục bát hai câu đong đầy chững chạc, bởi quanh mình rất nhiều đồng nghiệp, bạn
bè nên “xuân” còn lưu lại đâu đây (Họp bạn, Còn trẻ mà em ơi, Bạn ơi, Em còn
mắc nợ,…). Rồi cũng lại bùi ngùi hôm ấy không cầm được (Nghiêng, Tiễn dì). Cho
ta yêu quý một tấm lòng với mọi người quá trọn vẹn.
Một khi đã nhận ra “Đời mất mẹ giờ này con thấm thía/ Chông
chênh trời/ Chông chênh đất/ Chông chênh…(Nghiêng), cho chị kịp tìm về với
biển, nơi dập dờn con sóng lại là sự thăng bằng cuộc sống cứ tiếp nối thăng
hoa, chị hạnh phúc biết bao:
“Thuyền ơi!
Chân trời mây khỏa thân bối rối
dưới nắng chiều hè
Lũ còng biển trốn mãi không thôi
Thuyền đánh cá đã quây quần reo khúc
Cho ta trầm mình một chút
xuống dòng nước mặn mà quê hương
từng chở che người Nhơn Lý mến thương”
Chân trời mây khỏa thân bối rối
dưới nắng chiều hè
Lũ còng biển trốn mãi không thôi
Thuyền đánh cá đã quây quần reo khúc
Cho ta trầm mình một chút
xuống dòng nước mặn mà quê hương
từng chở che người Nhơn Lý mến thương”
(Một khúc ngày Nhơn Lý)
Vườn trưa thánh thót giọt nắng vàng trộn lẫn tiếng chim ca, nơi ấy
có “Cánh đồng làng mướt xanh chen nhau
vàng rực/ Nổi chìm/ những ích kỷ nhỏ nhen/ những
bao dung quãng đại…”(Chợt), cũng dễ phân biệt khúc quanh ấu trĩ nằm lòng
khó mà gọt giũa. Rồi, không chút đắn đo e dè, không hằn học trách móc, mà trái
tim ngỡ khô cằn, lại độ lượng để hòa cùng: “Ngọn
nồm quyện hương quê ngoại/ xoa dịu bao nỗi nhân tình”(Vườn trưa) thế thái
xưa nay.
Dẫu là cuối xuân hay đầu hạ, giữa
thu hay ngày đông, một Vườn trưa
thắp sáng trong tôi khúc giao mùa hiện hữu giữa đường thơ.
20.4.2017/ NGUYỄN THỊ PHỤNG
Em vừa nhận được "Vườn xưa" thơm thảo từ bà chị yêu kính!
Trả lờiXóaHi hi...
Xóa