CỐT CÁCH TRÚC- Trích Hương thảo thất, Nguyễn Thị Phụng
Thuở bé biết trúc trong lời ru mẹ hát “Trúc xinh trúc mọc bờ ao/ Em xinh em đứng
nơi nào cũng xinh. Trúc xinh trúc mọc bên đình/ Em xinh em đứng một mình cũng
xinh”(Ca dao) rồi chập chững ra đến đầu làng để được tận mắt ngắm tự thân
nảy mầm măng vươn lên mọc san sát thành bụi có gióng thẳng thuộc họ hàng tre,
trảy, vầu, mai, nứa,… Người ta đưa trúc về nhà chăm chút cắt tỉa ngắm nghía cho
thỏa mãn đôi mắt khát khao, người ta trồng trước ngõ ra vào trở thành nét đẹp
thanh cao trong văn hóa phong thủy cho “Ngõ
trúc quanh co…”(Nguyễn Khuyến) mềm mại che bóng nắng hè oi bức, thanh lọc
không khí trong lành, tránh ngọn gió bấc đang đông sau buổi đồng áng trở về với
tình làng nghĩa xóm, cái nhàn tản của bậc thanh liêm nhắc nhở: “Thu ăn măng trúc, đông ăn giá/ Xuân tắm hồ
sen, hạ tắm ao…”(Nguyễn Bỉnh Khiêm) đâu chỉ đơn thuần lặp lại ở nghĩa thực
“ăn, tắm” mà còn là sự tôi luyện thể chất, thanh lọc tâm hồn mình. Cái cơ nhỡ
ẩn trong câu hát đờn ca tài tử giao lưu trước những năm bảy lăm ở miền Nam “Thân đui tối tháng ngày lần gậy trúc/ Phần
cơ bần cô bác rộng lòng thương”(Đào Tụng Phi nhắc lại) giúp con người vượt
qua tăm tối. Thì ra trúc luôn gắn bó với con người từ xưa nay. Nhắc đến trúc,
tôi nhớ đoạn cây trúc nằm thẳng đứng đặt
trong hộp kính có tên “Bảo trúc” treo sát tường nơi từ đường Danh nhân Văn hóa
Đào Tấn ở thôn Vinh Thạnh 2, xã Phước Lộc. Cây trúc dài gần 1.6m, trong đó
tính luôn cả phần bịt hai đầu đều bằng đồng có kích thước ngang nhau là 12cm.
Đường kính chân gốc 2.5cm, mắt nhặt càng lên cao gióng dài thẳng, đường kính
trên cùng 1.5cm, phần bịt đồng phía trên có khắc đầu đề và bốn câu chữ Hán,
được chú Đào Tụng Phi, cháu cố cụ Đào Tấn đọc cho tôi nghe:
VẠN THỌ
Nhất vật kì
lai hữu nhất thân
Nhất thân
hoàn hữu nhất càn khôn
Sinh tri vạn
vật cấu ư ngã
Khẳng bả tam tài biệt lập căn
Chưa xác định hoàn cảnh bài thơ, có thể là
lúc Đào Tấn đang công tác hay nghỉ hưu, qua đó gởi gắm sẻ chia về sự tồn tại
trong mối quan hệ giữa Đất- Trời- Vạn vật. Có thể hiểu được ý trong từng câu:
“Sống lâu. Mọi vật vốn tự thân có sẵn/ Mỗi thân đều trở về vũ trụ/ Sự sống vạn
vật gắn kết ta/ Ắt bả tam tài(Đất- Trời- Vạn vật) khi đứng riêng”.
Vậy thì Đào Tấn mượn cây trúc làm cảnh,
đây là giống trúc tước bởi nó sẵn có trong vườn nhà, cây trúc đã thành biểu
tượng cốt cách vẻ đẹp bậc hiền tài. Trở lại bốn câu thơ trên không ghi thời
gian và tên tác giả, đâu thể khẳng định là của Đào Tấn được. Đó là bốn câu thơ
đầu trong bài Quan Dịch ngâm([1]),
thể thất ngôn bát cú của Thiệu Khang Tiết
(Thiệu Ung) đời Tống. Chỉ khác một từ so với nguyên bản ở đầu câu thứ tư: “Năng tri vạn vật bị ư ngã” còn trên cây
trúc lại ghi: “Sinh tri vạn vật bị ư
ngã”. Có thể ngày ấy, Cụ xem đó như là một phương châm sống, một thú say thơ
các nhà hiền triết, tâm đắc quan niệm nhân sinh thiết yếu của con người trong
bất kì hoàn cảnh nào phải ý thức duy trì việc bảo vệ tự nhiên môi trường, nếu
không con người tự đào thải mình ra khỏi vũ trụ.
Nhớ kỉ niệm 100 năm ngày mất Đào Tấn, đó
là hôm rằm tháng bảy năm 2007, Giáo sư Anh hùng Lao động Vũ Khiêu về tự đường
họ Đào ở làng Vinh Thạnh thắp hương tưởng nhớ Cụ, phải chăng đã xúc động về
cuộc đời và sự nghiệp bậc Danh nhân Văn hóa, hay là Vũ Khiêu đã đón nhận bốn
câu thơ trên cây trúc, và ngay buổi ấy, ông đã lưu lại bút pháp hai câu văn đối
đầy trân trọng:
“Núi sông dồn cả
tinh hoa lại
Kim cổ bừng lên
trí tuệ này”
(26.8.2007/ Vũ Khiêu)
Ngược hơn trăm năm về trước, ngày Nguyễn
Tất Thành trên đường vào Nam đã đến thăm Huyện đường của Cụ Nguyễn Sinh Sắc ở
Tây Sơn, và có ai biết người thanh niên ấy cũng đã từng đi trên con đường làng
Vinh Thạnh vào thắp hương Đào Tấn, mang hoa viếng mộ Cụ trên núi Hoàng Mai.
Không còn là tương truyền, bởi “... Tôi may mắn được sống nhiều năm với cụ Nguyễn Sinh
Khiêm, trong nhiều câu chuyện hễ nói đến Đào Tấn, cụ Khiêm đều sùng kính khẳng
định: Đào Tấn là một trong những ân nhân của gia đình Bác…Lúc đó cụ Đào Tấn ở
Nam An, ông Sắc ở Thanh Hóa. Hai người con của Đào Tấn là Đào Thụy Thạch và Đào
Nhữ Tuyên - đều là học trò ông Sắc đã đứng ra lo việc tang cho bà Loan thay ông
Sắc và thân nhân ở xa. Hai người con của Đào Tấn đã đứng ra đi vay cỗ quan tài
của một người quen đem đến cho vợ thầy mình. Ân tình ấy không phai mờ trong tâm
cảm Sinh Cung. Lúc đó cậu mới 10 tuổi…”([2]).
Trở lại bài thơ “Vạn thọ”
gắn liền với thân trúc của Đào Tấn ngày ấy và bây giờ vẫn mang giá trị niên
viễn.
24.3.2015
[1] 观易吟
一物其来有一身
一物其来有一身
一身还有一乾坤
能知万物备於我
能知万物备於我
肯把三才别立根
天向一中分体用
天向一中分体用
人於心上起经纶
天人焉有两般义
天人焉有两般义
道不虚行只在人
邵雍
QUAN DỊCH NGÂM
Nhất vật kì lai hữu nhất thân,
Nhất thân hoàn hữu nhất kiền khôn.
Năng tri vạn vật bị ư ngã,
Khẳng bả tam tài biệt lập căn.
Thiên hướng nhất trung phân thể dụng,
Nhân ư tâm thượng khởi kinh luân.
Thiên nhân yên hữu lưỡng bàn nghĩa,
Đạo bất hư hành chỉ tại nhân.
Thiệu Ung
(
Riêng ông Đào Đức Chương cháu cố họ Đào Tấn, đã dịch: Bài thơ khắc trên cây
trúc Đào Tấn. Nguyên văn bản:
萬寿
一物其來有一身
一身還有一乾坤
生知萬物備於我
肯把三才別立根
Phiên âm:
VẠN THỌ
Nhất
vật kỳ lai hữu nhứt thân
Nhứt thân hoàn hữu nhất kiền khôn.
Sanh tri vạn vật bị ư ngã
Khẳng bả tam tài biệt lập căn
Nhứt thân hoàn hữu nhất kiền khôn.
Sanh tri vạn vật bị ư ngã
Khẳng bả tam tài biệt lập căn
Dịch xuôi: Vật này đến với ta tự nó đã
có một thân/ Một thân mà có đủ cả trời đất/ Sống và biết rằng muôn vật cho ta đầy
đủ/ Thì cứ cầm lấy nó là ta thâu gồm ba cõi mà nguyên chúng có từ những gốc gác
gác riêng.
Dịch thơ:
SỐNG LÂU
Vật đến tự thân đã có rồi
Đất trời hội đủ một thân thôi.
Sống nhờ cung ứng từ muôn vật
Nắm gọn tam tài gốc khác nơi.
Đất trời hội đủ một thân thôi.
Sống nhờ cung ứng từ muôn vật
Nắm gọn tam tài gốc khác nơi.
VIỆT THAO phụng dịch
(31- 10- 1994).
(31- 10- 1994).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét