Truyện thật ngắn: AI THUA AI.
49 là con trai duy nhất ông bà cả. Cậu
trưởng được nuông chiều từ lúc bé. Nhưng mỗi lần nằm võng đưa con bà hay ru: “Con khôn cha mẹ nào răn/ Ngẫm trông trái bưởi ai lăn nó tròn”(Ca
dao).
Ngày 49 ra trường Đại học Văn hóa, được phân
công quản lí khu di tích Tháp Chăm, mười năm sau 49 lập gia đình. 50 là tên cúng
cơm của người yêu cũng là vợ mình.
Ông bà cả nghỉ hưu. Chuyện là sau mười
ngày rời cơ quan tưởng nghĩ sẽ được mớ thời gian tự do thong dong, bất ngờ cả
hai cùng bị tai biến. Họ nằm mãi trên giường đều nhờ vào con trai và con dâu. Một
năm, hai năm,…đến nay là năm năm rồi. Phải nói là cả người phục vụ và người
bệnh đều mệt mỏi. Cái mệt mỏi chăm sóc ăn uống giặt giũ tắm rửa đã đành lại,
cái nan giải hơn là khâu đi ngoài. Lúc đầu sử dụng bỉm, nhưng 50 tiết kiệm quá
mức để đi tự do, nghĩa là phần nửa thân mình trên được mặc áo thôi. Bà thì được
đắp qua một cái khăn lông nhỏ, còn ông thì… mới đó lại ướt rồi. Nhất là mùa
đông ẩm ướt chiếu chăn.
Mỗi lần 49 mua về bồi dưỡng cho cha mẹ,
50 càm ràm ngưng dùm tôi chút: Ăn uống lắm vào, khổ tôi thôi, cả cái nhà hơn hố
xí hai ngăn ngày trước, có biết không, ai cho ăn người ấy dọn, nay tôi thì…không
làm đầy tớ ai nữa. Tôi … tôi…
Thì
mang bỉm cho ông bà, có khó khăn chi đâu, có chi tiêu cũng từ khoảng hưu của
ông bà mà, em sao vậy… 49 phân trần, thuyết phục tiếp: một cái bỉm giá bao
nhiêu tiền, ta mua luôn số lượng nhiều, rẻ đỡ tốn công. Chứ… Được dịp, 50 nhảy
vào miệng 49: Chứ…chứ gì nói… hay là thuê người giúp việc cho tui nhờ. Tính đi
tính lại cũng tốn + với hao hụt quỹ. Thà tốn một lần…
49 chưa nghĩ ra, băn khoăn tốn- một- lần-
là sao?... Anh dằn từng tiếng Khi chiếc đồng hồ trên tường gõ nhịp đều đặn, bất
thần, hai cây kim giờ và phút rơi xuống, đồng hồ đứng lại, không phải là máy hết
pin, anh nhìn thẳng vào mắt vợ: Không thể nghĩ như em. 49 vẫn là con số tuy nhỏ,
nhưng có tuổi đời lớn hơn em là một. Anh sinh năm 49 em ạ. /.
21.01.2020/
NTP.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét