THIẾT THA VỚI CUỘC ĐỜI Đưa tay nhấn nút tròn màu nâu máy chỉ bật đèn xanh,đèn vàng không còn xuất hiện. Chiều lại nhấn tiếp, máy im lìm. Hỏng rồi. Làm sao mà kết nối với bạn bè bốn phương được đây!
Kĩ thuật viên vi tính là học sinh phổ thông của tôi cặm cụi tháo toàn bộ khối chữ nhật CPU và phát hiện một con thằn lằn nằm trong đó. Rồi nói tiếp may chưa bị chạm…Tôi vừa thương vừa tức. Thương khi nhìn cái phần thân còn lại khô khốc, tức vì không thể liên lạc hay đọc thông tin cập nhật thường ngày. Mặc dù màn hình ti vi đặt giữa nhà, cái radio bên cạnh thủ thỉ… Ô, có một con nằm bên cạnh đôi mắt hiền từ nhìn chăm chăm vào hai cô trò tôi, rồi theo phản xạ tự nhiên bốn chi của nó nâng cả thân mình phóng nhanh ra ngoài, núp vào dưới gốc cây bên cạnh, im lặng. Có thể chỗ này an toàn hơn, rồi đăm chiêu suy nghĩ sao bạn nó chỉ còn là cái xác?! Giờ biết chọn lựa nơi nào cho yên thân thích hợp với cuộc sống tá túc của nó đây. Nó chợt nhớ tuần trước cùng bạn hẹn gặp nhau khi cô chủ nhà tắt đèn, đi nghỉ, có lẽ khuya lắm, lúc đầu trên vách tường, sau đó thống nhất lại cánh cửa sắt mát mẻ nằm kề bên nhau. Thương nhớ lâu ngày, giờ gặp lại không khỏi xúc động, cái đuôi của hai đứa nó vô tư đập chành chạch liên hồi tự do theo khoái cảm kéo dài. Nó giật mình khi nghe công tắc bật, ánh sáng tràn đầy nhà, nó nhìn bạn tình cụt mất cái đuôi, chắc đau đớn lắm. Nó chỉ chắc một tiếng rồi im lặng. Thật ra duy trì nòi giống là một hoạt động bản năng không thể thiếu của muôn loài, có phải lỗi chúng nó chưa chọn vị trí thích hợp, làm sao đoán được điều gì xảy ra vì lúc đó chúng đang yêu tha thiết mà. Nhưng trời thương cho họ hàng nhà nó, đứt đuôi này nhú đuôi khác, chứ không…mỗi lần như vậy thì chịu khuyết tật cả đời hay sao?! Nó cũng tự hào cái tên cúng cơm từ xưa là Thạch Sùng, nhưng sao bây giờ ít người gọi thế. Từ những em bé mới tập nói đến người già giàu kinh nghiệm cũng chỉ gọi thằn lằn nghe gần gũi quen thuộc hơn. Cái tên thằn lằn của nó phù hợp dáng vẻ loài bò sát thân và đuôi dài phủ vảy, bốn chi khỏe nhưng cũng thua cái liếc mắt của người, nó chỉ sống ở bờ bụi, ăn sâu bọ không làm hại người. Được dịp, trẻ con chưa biết gì thường hay giễu cợt họ hàng nhà nó: Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi… quả thật lúc bé chúng nó cũng nghịch quá trời trời như vậy! Còn hôm nay đâu còn là trẻ con, sao cái đuôi lại đứt?... Nếu điều tra nguyên nhân thì… nhưng mà quy luật tự nhiên sinh tồn chẳng có điều gì phải đính chính.
Có lẽ nó phải cảm ơn cô chủ nhà khó ngủ kia, phòng gian cẩn mật tối đa, nếu không thì sáng hôm sau thế nào cũng lên án vạch tội bạn oan cho bạn quá. Nằm im dưới gốc cây nghe lũ chim sâu trên cành ríu rít muốn phát ghen lên, chúng đâu để nó nằm im thương tiếc bạn. Nó ngỡ cục sắt CPU này tin cậy, ấm áp lúc cô chủ vừa khởi động máy, khi nhiệt độ bên ngoài mùa này thay đổi đột ngột rét thấu xương. Chưa được năm phút cô nghe điện thoại, đóng máy đi uống cà phê với bạn, chúng nó mon men tìm chỗ trú thân an toàn, có ngờ đâu tối về cô ngồi suốt hai tiếng đồng hồ, máy nóng quá… là thảm họa cho tình yêu của nó. Biết chết là hết, nhưng sao nó cứ day dứt luyến tiếc bạn không nguôi. Nước mắt đã cạn làm vơi thương nhớ bạn chưa, nước mắt đã xóa rửa hết kỉ niệm êm đềm thời thanh xuân của nó chưa. Cảm ơn trời sinh ra cái giống mình dù không biết nói, chỉ tặc lưỡi năm ba cái là biết nhớ nhau rồi. Nhưng cũng biết lắng nghe: “ Như vậy là hằng tháng cháu nhớ đến lau chùi cái cục CPU cũ kĩ này cho cô nghen”, còn cảm ơn cậu học trò nhỏ, cho tiền bồi dưỡng nữa chứ. À, còn làm cả li nước dâu Đà Lạt bảo con uống cho khỏe. Cô chủ chu đáo với người thật. Còn nó, họ hàng nhà nó cô chưa bao giờ đưa cây chổi xua đuổi chút nào, cũng không một lời nặng nhẹ với chúng nó, chỉ nhớ lúc cô mở cánh cửa sổ dọn phân nói một mình: ăn có nơi, ị có chỗ chứ, ba cái con thằn lằn này tự do thoải mái tùy tiện quá, ai chịu được. Nó còn suýt đứng tim lúc cô chủ bảo: Bây giờ ít có người bắt thằn lằn cho gà nòi ăn. Không khéo bốn chân cũng thua bàn tay người chụp mạnh lên thân mình nó, rồi tiệt chủng như giống khủng long oai hùng kia. Bạn lằn của nó ra người thiên cổ rồi, còn nó đâu thể lầm lũi một mình lang thang bờ bụi mãi, mưa về ếch nhái rộn ràng, nắng đến chim hót líu lo, cuộc sống đáng yêu biết chừng nào. Một lần nữa nó đưa mắt nhìn xung quanh, thoắt một cái biến vào thế giới thằn lằn của nó để cùng tặc lưỡi với nhau, và nó nghĩ rằng khi kiểm diện muôn loài nó cũng dõng dạt hô:có ạ!
…Tôi ngồi vào máy, tình yêu của tôi cũng rất thật đó mà!
31.3.2011/ Nguyễn Thị Phụng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét