Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

LẦN SAU PHẢI NHỚ.

 LẦN SAU PHẢI NHỚ.
          Con khiến mà leo cành đa/ Leo phải cành cụt leo ra leo vào/ Con kiến mà leo cành đào/ Leo phải cành cụt leo vào leo ra”… Nó cứ thích hát đi hát lại bài ca dao con kiến bế tắt quẩn quanh leo ra leo vào, trong cái thú bắt kiến nâu có hai càng lớn giơ ra phía trước oai vệ trong đoàn lữ hành của họ hàng nhà kiến xuyên vườn, từ hàng rào dâm bụt cạnh bờ ao đến luống cải xanh mà mẹ nó để lên ngồng lấy hạt, thành một kỉ niệm trong kí ức tuổi thơ từ lúc còn học lớp một.
         Sáng hôm đó mẹ nấu xôi đậu trắng, phần nó một chén nhỏ rắc ít đỗ phụng rang trộn muối đường thơm phức. Còn nóng, nó vừa thổi vừa ăn. Ba mẹ vội vàng ra đồng tháo nước từ con mương thủy lợi vô đám ruộng lúa gần chín tới cho mau cứng hạt. Nó ở nhà một mình, bưng chén xôi men theo lối đi ra vườn lộ của đàn kiến. Nó không ăn, múc đến hai muỗng đổ xuống đất bên cạnh. Hương thơm của nếp đồng chín, của đỗ phụng rang, vị ngọt của đường trộn lại hấp dẫn vô cùng cho lũ kiến nhanh chân bỏ lối đi, chen chúc nhau bu kín cả nhúm xôi. Nó chưa vội đưa que củi nhỏ hất những con kiến càng ra khỏi đàn rồi cho chúng chấu đầu với nhau như lúc nào để nó bắt nhịp một mình: con kiến mày bò đi đâu đi đâu, mày bò đi đâu/ tìm mồi cùng ăn với nhau gặp nhau lại chào… nữa. Nó để chén xôi lên viên gạch thẻ lát ngay ngắn lối đi, rồi chạy thẳng vào nhà vói cánh tay mở tủ đựng đồ ăn lấy cái lọ thủy tinh ra. Nó bắt từng con kiến càng bỏ vào lọ. Đàn kiến con ngơ ngác vừa thầm thì cảnh giác bàn tay bé nhỏ của nó, có con cũng không vừa bám ngay vào ngón tay cái cắn nó một phát. Nó rụt tay lại, thế là con kiến dù quyết tâm chống lại cũng bị nó giết chết. Khi nhìn lại không còn con càng lớn nào nữa, lũ kiến con tản dần ra. Được dịp những cánh ruồi từ xa vù vù bay đến. Từ năm bảy con đến cả đàn đậu đen nghịt lên chén xôi. Còn nó chăm chú ngắm nghía từng con một vừa cố bò leo lên thành lọ thủy tinh trơn quá lại rớt xuống, con khác cứ thế tiếp tục trở thành trò chơi một mình của nó với lũ kiến trong vườn.
http://farm3.anhso.net/upload/20110921/14/o/anhso-14238_DSC02478.jpg


          Gần cả tiếng đồng hồ, màu nắng vàng sớm mai tràn ngập lên vòm cây lá trong vườn, nó chơi đã bắt đầu thấy chán, nhớ chén xôi chưa ăn hết, nó quay người lại như không tin vào đôi mắt của mình, không còn là chén xôi đậu trắng mà là chén xôi đậu đen. Nó nhìn kĩ rùng mình nào là kiến nào là ruồi chen chúc tranh nhau phần ăn. Đàn kiến cần mẫn hơn, ngoài phần ăn tại chỗ chúng còn khệnh khạng đôi chân mang theo về tổ dự trữ sợ mùa mưa sắp đến. Các ả ruồi say sưa đặt vòi hít lấy hít để cho no bụng. Chốc chốc bay lên đáp xuống như còn thèm thuồng lắm. Còn mấy cụ ruồi xanh nhất làng cậy lớn ra oai huýt còi báo động: e…e…thật to nhằm uy hiếp cho lũ đàn em, đàn kiến dãn ra. Nhưng cuối cùng các bô lão ấy không thể nào chen vào vì cánh ruồi đen và đàn kiến quyết tâm bảo vệ lương thực của mình mới vừa thu được. Nó đưa cái que củi khô nhịp nhịp lên thành chén, cả đàn ruồi bay lên, đàn kiến cũng chen nhau túa ra bên ngoài. Nhìn không còn con  nào nữa , nó bưng cái chén đi vô nhà, chưa được hai bước chân , cái chén rớt xuống đất, trên tay phải của nó chỉ còn con khiến càng thật to cắn chặt vào ngón tay út . Nó la lớn, đau quá! Như phản xạ tự nhiên, tay trái của nó đập mạnh lên con kiến càng, con kiến đứt ra làm hai, mấy cái chân còn ngọ ngoạy khi rơi xuống đất…
         Đến chiều đi học về chào cha mẹ xong, nó cất cặp lên bàn rồi chạy thẳng ra sau hè. Nhìn những con kiến càng nằm lắc lư trong lọ. Nó mới nhớ là lúc trưa chưa cho kiến ăn, lại quên mở nắp cho kiến thở. Bây giờ đã muộn rồi!...
                                    04.9.2011/ Nguyễn Thị Phụng.    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét