NHẮN
Rồi có một ngày… ta mãi ra đi
Bởi hết hạn làm người dương thế
Phải xa cả vầng trăng vàng muôn thuở
Xa con đường chiều lộng gió thênh thang
Bởi hết hạn làm người dương thế
Phải xa cả vầng trăng vàng muôn thuở
Xa con đường chiều lộng gió thênh thang
Rồi có một ngày… ta mãi lang
thang
Cùng rong ruổi về miền hoang dại
Có gặp được bạn bè xưa thân ái
Mà sẻ chia những vất vả dương trần…
Rồi một ngày… ta ngự đỉnh phù vân
Trên cao ấy ung dung còn ngoái lại
Tủm tỉm cười thường đời ta khờ dại
Gánh đa mang đâu chỉ mỗi riêng mình
Rồi một ngày… ta vĩnh viễn lặng thinh
Chỉ có biển khơi, dòng đời bất tận
Thương những ngày… những ngày lận đận
Trần gian ơi, ta đã sống là người!...
18.01.2009
Cùng rong ruổi về miền hoang dại
Có gặp được bạn bè xưa thân ái
Mà sẻ chia những vất vả dương trần…
Rồi một ngày… ta ngự đỉnh phù vân
Trên cao ấy ung dung còn ngoái lại
Tủm tỉm cười thường đời ta khờ dại
Gánh đa mang đâu chỉ mỗi riêng mình
Rồi một ngày… ta vĩnh viễn lặng thinh
Chỉ có biển khơi, dòng đời bất tận
Thương những ngày… những ngày lận đận
Trần gian ơi, ta đã sống là người!...
18.01.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét