VỖ VỀ NHUNG NHỚ
Hôm
nay là ngày thứ ba, vẫn chiếc xe 16 chỗ ngồi bon nhanh, Lạng Sơn hun hút, bài
ca dao thuở bé đã thuộc nằm lòng: "Đường lên xứ Lạng bao xa/ cách một
trái núi với ba quãng đồng..." đến lúc này thấy mình còn khờ khạo đếm
mãi, đếm mãi núi tiếp núi hiện ra như những bức tường thành sừng sững phía
trước, đồng tiếp đồng trải dài một màu xanh ngút ngàn trong tầm mắt... và rồi
Lạng Sơn đây: Động Tam Thanh huyền bí linh thiêng; Thành nhà Mạc dấu ấn rêu
phong còn lại; phố chợ đêm Kì Lừa rộn ràng mặc cả bán mua, mà sao nàng Tô Thị
cô lẻ lạnh lùng bế con mắt nhìn xa xăm u hoài đến vậy! Hay muốn giữ lại
cái nghĩa trăm năm mặn nồng son sắt của một phụ nữ thuần phong Đông Á!... Tôi
không là Tô Thị phải mòn mỏi thanh xuân.Yêu đời và yêu người là khúc ca
bất tận từng giờ từng ngày trong tôi. Ai đó đã mãn vui quên hết lời em dặn
dò... cũng không sao! Nói thế, mà sao trái tim tôi xôn xao nhịp đập khi đoạn
đường dài tít tắp ngái xa...
3.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét