DỌN MÌNH
ƯỚP LẠI MÙI SEN BAN ĐẦU
(Đọc
Khói mỏng nhẹ bay- tập thơ Lệ Thu,
NXB HNV 2020)
Chặng
đường thơ Lệ Thu kết nối trước tháng 5. 1975 và hai mươi năm đầu thế kỉ XXI đã
có trên mười tập thơ cùng với Nhật ký Nữ Nhà báo chiến trường. Cả những Giải
thưởng được vinh danh trên thi đàn Văn học Việt Nam. Nhưng với chị đâu chỉ tự dặn
lòng còn muốn sẻ chia: “Tháng ngày lấm bụi
bon chen/ Dọn mình ướp lại mùi sen ban đầu(Tơ sen)*. Nếu ở tập văn xuôi
trong gian khổ chiến trường giàu chất trữ tình bao nhiêu thì tập thơ Khói
mỏng nhẹ bay lại đậm chất triết lí nhân sinh bấy nhiêu. Đó là lẽ thường
bậc cao niên nữ sĩ Việt Nam.
Từ điều
Suy ngẫm* đầu tiên... đến ba bài cuối: Tơ sen*, Hành trang*và Khói mỏng
nhẹ bay* kết thúc gửi đến bạn đọc gần xa khơi dòng hừng đông mặt biển hay lặng
lẽ ánh tà dịu êm, cũng phải trải qua hai mươi bốn giờ trong ngày cộng hưởng. Tất
bật, vội vã để rồi thong thả ung dung vẫn là cốt cách Nhà thơ rất Điềm đạm Việt Nam ** không thể thiếu của
người Tuy Phước như Nguyễn Diêu, Đào Tấn, Xuân Diệu,...
Phận
người và nỗi cô đơn trong Khói mỏng nhẹ bay không hề tách bạch. Chẳng
là thỉnh cầu, hay an phận thủ thường, nhưng với thi nhân yêu lắm sự tự tại của
mình. Thanh lọc tâm hồn. Buông. Lại vô cùng lắng đọng. Bởi dòng sông quê hương
luôn là bên bồi bên lở, nước dẫn từ nguồn ra bể, cũng luân lưu hòa mình thẩm thấu
cùng biển mặn kia: “Ta là giọt nước biển
khơi/ Chết đi muối vẫn mặn mòi ngàn năm”(Muối)*. Chỉ ra điều Ngộ*(tr.92)
trong bài lục bát tứ tuyệt:
“Đã xong nghĩa trọng với người
Chẳng cần ràng buộc những lời vu vơ
Thôi mong đợi, hết nghi ngờ...
Ta thanh thản với với vần thơ một
mình”
Với vần
thơ một mình, với thanh thản ấy được bao lâu. Ừ nhỉ. Khởi sinh từ Một đời* qua Cầu vồng bảy sắc*, như Giọt
đêm* dễ gì tan vỡ, là sự Biện hộ cho
người nói dối*. Để bạn đọc hiểu thêm lời muốn nói (Lý lịch trích ngang)*, không riêng mình cần thấu đáo hơn nhịp đập mỗi
phận người hiển hiện bên cạnh ta (Dáng em
bơi đứng, Suất cơm thiện nguyện,..)*. Sự mở khóa để bước vào đời sống tâm hồn
người bằng những việc làm nho nhỏ mà vô cùng lớn lao. Vô cùng trân trọng sự tỉ
mỉ quan tâm, không thể phớt lờ, vô cảm. Rồi cố nén dấu lòng, trăn trở phẫn nộ bởi
những nhập nhòa trước mắt kẻ mưu cầu lợi ích riêng tư, vụ lợi hay là sự nhẫn
tâm vơ vét “máu xương” của đồng bào đã trải qua bao cuộc kháng chiến, bảo vệ chủ
quyền dân tộc, lời thơ đầy uất ức:
“Đau đến tận cùng không còn chỗ để đau
Hụt hẫng vô biên sau bao lần hụt hẫng
Từng chân thực trọn mình cho và nhận
Chẳng phân vân tính toán nghi ngờ
Mãi mê vượt sóng tìm bờ
Bão ở trong tim, bão từ ruột đất
Cái còn cũng chẳng còn, cái mất thì đã
mất
Đau đến tận cùng không còn chỗ để đau”
(Hụt hẫng)
Xét
về bình diện cấu trúc một tứ thơ. Thì Hụt
hẫng* mở đầu và kết thúc đều lặp lại: Đau
đến tận cùng không còn chỗ để đau” là sự phẫn nộ của một trái tim đã từng cống
hiến vào sinh ra tử nơi chiến trường đẫm máu trên quê hương Bình Định ruột rà
mình trước đây.
Một Chấp chới mùa xa* đong đầy: “Trời vẫn mưa to và nhiều gió lạnh/ Nghiêng
bên nào cũng lốc xoáy dòng đau!”. Rồi có lúc lãng đãng những khát khao,
đoái hoài: “...Ru nắng mai đến tận trăng
tàn/ Cất giấu mãi chờ mong, ao ước/ Trái tim buồn run rẩy chốn nhân gian”(Kiếp
khác)*cũng đành vậy thôi những mưa nắng đắng cay bên đời, những ngụp lặn nông
sâu trớ trêu gợi nhớ (Một thời trăng tỏ, Trăng
khuyết, Hương tự mùa xa,...)*.
Khói
mỏng nhẹ bay hòa mênh mông giữa hoài niệm và thực tại trong trái tim thi nhân.
Không là phân cách, nhưng lại là song hành vẻ đẹp về một thời đã trải nghiệm.
Cái thực tại của quá khứ, là thực tại mang tính nhân sinh, một trái tim nhân từ,
vị tha luôn được bảo hành nhân rộng và sẻ chia từ mọi kích cỡ tâm hồn. Lúc thì
tựa như một châm ngôn trong thể tứ tuyệt: “Biển
cứ ngỡ lòng mình đủ rộng/ Hóa giải bao nhỏ mọn bọt bèo/ Biển cứ ngỡ hào hùng ngọn
sóng/ Dưới muôn trùng rác rưởi vẫn trong veo”(Biển)*. Lúc thì phân trần dè
dặt chỉ bốn câu: “Lan man cùng gió chiêm
bao/ Ôm con sóng nhỏ thả vào đắm say/ Vùi trong đêm mọi chua cay/ Cho mặn ngọt
giữa ban ngày vinh danh”(Vị đời)*. Lúc thì san sẻ mở lòng:
“Chợ chiều nhiều khế ế chanh”
Em gom hết đắng cho anh ngọt ngào
Những gì thương, những gì đau
Chất lên chật cả khoang tàu thiêng
liêng
Em từ góc khuất an nhiên
Cầu cho “khế”của trăm miền đừng chua”
(Thương bấy
ca dao)
Cầu thang lên bậc tình yêu thăng hoa trong cảm
xúc của nữ sĩ. Và tôi cho rằng không còn là sự hiếm hoi khi đọc hết những bài
thơ trong Khói mỏng nhẹ bay. Ta học được thêm những gì ở chị để đủ đầy Hành trang*:
“Mỗi ngày sống như một ngày áp chót
Xin nhẹ lòng buông hết mọi sân si
Chỉ yêu thương và làm điều có ích
Chút hành trang gom góp tự xuân thì”
Cách lối vào tâm hồn tỏa hương hòa nhập sự sống “...
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui cùng với
anh em tìm đến mọi người... Tôi chợt
biết rằng vì sao tôi sống, vì đất nước cần một trái tim”(TCS). Rất thiết thực
ngời sáng Thương quá, Việt Nam ơi!* Bởi
trong suốt chiều dài đại dịch Covid-19 hôm nay, cả nước ra quân dập dịch, có biết
bao trái tim Những ngọn đèn đức hạnh*(tr.119):
“Chưa phải Phật- chỉ là Người/ Không ngự ở
Tòa sen/ nhưng có thể chia cho đời chút nắng/ bằng trí tuệ sau nụ cười thầm lặng/
bằng tài năng sau giọng nói khiêm nhường/ bằng trái tim tràn ngập yêu thương/ bằng
cử chỉ dịu dàng/ bằng “quyền uy”lễ phép/...”. Phải chăng bảo vệ sự sống, không
quên đồng hành lệnh từ Công hàm của sóng*
đóng dấu đỏ trong thơ Lệ Thu.
Khoảng
lặng Khói mỏng nhẹ bay được lan tỏa mái ấm gia đình thoáng Phảng phất mỗi mùa xuân sang* dặn lòng về
một Tình yêu cứu rỗi*: “Nếu không có tình yêu chân thật của anh/ Những
tán tỉnh vu vơ có thể làm em nghiêng ngả/ Lời chót lưỡi đầu môi trả giá/ Vũng
nước trâu đằm vờ thăm thẳm giếng thơi/...”. Nên lời nhắc nhở (Nỗi buồn không gọi được tên, Yêu cho cây lúa
lên đòng, Trái tim lưu lạc, Can đảm,...)*. Có những lúc Nỗi niềm thơ* bật dậy, chị... thao thức Cùng mẹ canh khuya*, Mùa Vu lan* cứu rỗi.
Rồi Người Mẹ- Nhà thơ bức xúc tấm lòng: “Con
vất vả mang cành đào từ Hà Nội/ Về Quy Nhơn... cho Tết má đỡ buồn/... Cảm ơn
các con/ với cành hoa và tiếng cười con trẻ/ rộn ngày Xuân.../ khỏa lấp những
đau buồn!”(Cành đào thơm thảo)*. Qua đi những đau buồn là cánh cửa mở rộng
bầu trời nhắn nhủ yêu thương: “...Sáo vi
vút nhạc trời xuân đồng vọng/ Cứ bay cao cho thỏa sức cánh diều” (Viết cho
con tuổi năm mươi)*. Và chính bàn tay chị- Người Mẹ, Thi nhân thôi thúc, sẵn
sàng khi Khói mỏng nhẹ bay*:
“Dặm dài vạn đóa hoa tươi
Thắm trong vạn trái tim người khát yêu
Bay lên! Gió giục cánh diều
Sợi dây nối đất cuối chiều mỏng manh”
Khói
mỏng nhẹ bay có cần ướp lại mùi sen ban đầu!...
Tự tên
những bài thơ trong tập lúc dìu dịu hương sen theo làn gió phảng phất đâu đây,
lúc thì lan tỏa cả bờ hồ, đọng vào cỏ cây hoa lá mở rộng không gian xanh vời vợi
Bay lên! Gió giục cánh diều ngang tầm
thời đại. Khói mỏng nhẹ bay là hình tượng thơ của Lệ Thu. Mỗi tứ thơ
trong bài, mỗi bài trong tập đều bộc lộ cảm xúc chân tình, khát vọng, còn là sự
bảy tỏ chính kiến, là sự trải nghiệm gian lao, va vấp chông gai tình đời, tình
người nhẹ nhàng mà sâu lắng, đôi khi cũng kiên quyết không khoan nhượng dẫu là
một người phụ nữ, là sự đánh đổi hạnh phúc không dễ gì có được, nếu ta không thực
sự hòa mình cùng cuộc sống với nhân dân ở mọi lúc, mọi nơi. Xin cảm ơn chị về
những dòng chữ kí trang đầu tập thơ như điều ước bàn giao: Thương tặng em Nguyễn Thị Phụng.
15.09.2020
____________
*Tên các bài thơ trong tập
**Tên tập thơ của Nhà thơ Lệ Thu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét