Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

VỚI QUẾ SƠN YÊU THƯƠNG

                 VỚI QUẾ SƠN YÊU THƯƠNG
         Chuyến đi không xa lắm, chỉ cách có tỉnh Quảng Ngãi mà cả tháng trời ở Bình Định ngong ngóng nhớ Quảng Nam. Rồi hôm nay 27.7 đã đến, buổi sáng vội vàng lên xe ra cảng hàng không Phù Cát đón Phạm Lưu Đạt, nhà tài trợ chính đại diện cho quỹ học bổng Phạm Trường Tân là cầu nối với Quế Sơn, Quảng Nam- một trong bốn địa điểm chúng tôi sẽ đến với tám tập thơ của lòng nhân ái trong bốn đêm tình thương và thơ ca. Toàn bộ số tiền bán được thơ sẽ gây quỹ bảo trợ cho 68 HS- SV vùng Quế Sơn( Quảng Nam), Quy Nhơn( Bình Định) và Thanh Chương( Nghệ An) cho niên học 2011-2012 và 35 thí sinh Đại học khóa 2012.
         Nói đến Quế Sơn là một huyện ở miền trung du Quảng Nam, tự hào là vùng đất hiếu học, anh hùng trong hai cuộc kháng chiến chống ngoại xâm đã có biết bao tấm gương anh dũng hi sinh,những bà mẹ Việt Nam anh hùng. Các mẹ chính là tượng đài về lòng tự hào tinh thần yêu nước, đức hi sinh đến đứa con cuối cùng của mình cho quê hương như những người Mẹ Việt Nam trên mọi miền của Tổ quốc thân yêu.
         Đến trường đại học Quảng Nam gần một giờ chiều, anh Nguyễn Văn Bá và Nguyễn Đức Hòa ra đón chúng tôi. Cơm nước giải lao thân tình hòa tiếng hát ca làm vơi đi cái nắng gay gắt ngày hè còn rớt lại. Đường lên Quê Sơn không xa lắm, sắc phượng cứ rực hồng, bạt ngàn màu xanh yêu thương của ruộng lúa, nương ngô, rừng cây hai bên tỉnh lộ hun hút vào tầm mắt và khó có ai nghĩ được người thứ hai thay “bác” tài xế, mắt nhìn thẳng phía trước chiêm thêm cho câu chuyện lấy bút danh “Duynhuquai” ấn tượng Hàn Quốc lắm. Lê Bá Duy vốn trầm tính không thể nín được cũng phải phá lên cười!... Xe chạy vượt xa một đoạn đến ngã ba quay đầu lại, có lẽ gã tài xế trẻ trung này đang tiếp tục “Rong Chơi Miền Khác”* của mình nữa rồi!...Anh còn bảo không tìm thấy cây dừa ngày nào! Thì ra…trước cổng nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Tấn Ái lúc này chỉ còn lại cái gốc tròn màu nâu phẳng lì theo dấu cưa, nằm sát mặt đất im lặng phơi nắng vẫn tủm tỉm một mình vì tội “lớ ngớ” của tài xế, thi sĩ Hà Diệp Thu. Nhìn những gương mặt rạng rỡ của một số HS- SV được cấp học bổng Phạm Trường Tân đã có mặt nhà thầy Nguyễn Tấn Ái,  không sao khỏi xúc động khi các em ríu rít quây quanh nhận những tập sách, tập thơ từ tay Phạm Lưu Đạt tặng và được biết cháu Võ Thị Huyền Diệu, 11 tuổi  ở thôn mười, xã Bình Lâm, huyện Hiệp Đức, Quảng Nam, hai năm về trước từ không đi được, năm sau chập chững, giờ đã chuẩn bị đến trường, thích thú khi ôm quả bóng hơi màu đỏ to đùng của Phạm Lưu Đạt mua về cho cháu đặt dưới lưng ngửa người ra ưỡn bụng lên trời, chống hai bàn tay cùng hai chân xuống đất và cứ thế mà nhích lần theo từng bước tập đi…
http://farm3.anhso.net/upload/20110730/20/o/anhso-202650_DSC01780.jpg

 http://farm3.anhso.net/upload/20110730/20/o/anhso-202846_DSC01748.jpg
  http://farm3.anhso.net/upload/20110730/20/o/anhso-203042_DSC01755.jpg 
    
      Rời nhà vợ chồng Tấn Ái- Ngọc Chi, tất cả đều như khỏe khoắn hơn sau những li chè thập cẩm mát ngọt thơm ngon tiếp sức thêm con đường ra hồ Việt An. Cho dù đang là mùa khô, những dôi đất nằm lồ lộ ra giữa lòng hồ phơi trần khoe hẳn bộ ngực rắn chắc qua bao mùa nước không bị xói mòn. Nhưng không vì thế… mà màu nước như xanh hơn còn bao trùm khép kín đến tận bìa rừng chân núi xa kia. Những màu xanh trước mắt tôi không hề pha lẫn giữa bầu trời ngàn năm trên cao, nhấp nhô dãy núi dài cứng cỏi tiếp nối ngỡ nằm im muôn thuở, còn cây cối hai bên lòng hồ tranh nhau vươn mình đổ ra soi bóng. Mãi say sưa với màu trời sắc nước cùng với anh Đình Hiếu, lúc quay lại tất cả đã họp mặt đông đủ, anh Nguyễn Mậu Hùng Kiệt cán bộ PGD Quế Sơn với những cảm xúc chân tình đón chúng tôi trong không khí ấm áp tin yêu này (thay cho bữa họp mặt hoành tráng của nhóm Lá lành đùm lá rách chưa kịp tiến hành được).
http://farm3.anhso.net/upload/20110730/20/o/anhso-204813_DSC01788.jpg
     Những bài hát, câu thơ cùng tiếng đệm đàn guitar của bộ tứ Đạt- Kiệt- Thống- Dược cao hứng đua nhau cùng gió ngàn, sông nước hợp ca hùng hồn: Quế Sơn quê mình ruộng kề chân núi. Lí ly sông đầy tình em bắc qua. Đèo Le đêm trăng vọng lời mẹ hát, câu hát ngàn năm mãi ru lòng tôi. Ngàn năm khắc sâu tình đất tình người.Hòn Tàu, thác Reo chùm sim chín mọng. Đồng lúa Quế Xuân, con đò Trung Phước bao nước mắt mồ hôi thấm trên đất này. Hò ơ hò ơ ớ ơ bấy lâu cách xa để lòng mong nhớ. Biết mấy yêu thương hôm nay trở về. Nghe xôn xao dòng sông câu hát, lay động tâm hồn ánh trăng làng quê. Đất mẹ ân tình Quế Sơn của tôi. Đất xưa chiến trường đạn bom cày xới, máu xương đêm ngày chồng lên máu xương. Còn đây câu ca một thời chiến đấu. Sớm nắng chiều mưa dễ chi mờ phai… ( Quế Sơn đất Mẹ ân tình của Quang Hào). Rồi Minh Nguyệt cho chúng tôi thưởng thức bài Hành Khất Thơ của Nguyễn Tấn Thái trong tuyển tập Văn thơ Việt tập 2, anh Đinh Đức Dược với bài Mưa thu, giữa đêm hè tự nhiên mát rượi trong lành. Ngọc Chi tự nguyện với bài Đâu phải bởi mùa thu, dù chưa là chuyên nghiệp, Tấn Ái thấy vợ đã gần ngút hơi vội hát tiếp sức: Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết thẹo thời gian. Em ru gì lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lặng. Em ru gì lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời dông tố. Em ru gì lời ru cho ta khi bao ngày phôi pha. Câu hát ngân lên bỗng tắt giữa chừng, thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt, lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu…. Lê Bá Duy lại yêu thích Tản Mạn của anh: Gió và mây cứ lãng đãng cuối chiều/ Không để ý cơn mưa thu đã tắt/ Còn sót lại một hạt rơi trên mắt/ Đủ làm nhòe se sắt một hồn thơ. Còn Phụng đã bị viêm họng nghe ra chất giọng còn diễn cảm nên chọn đọc dùm tản vănThả diều của Phạm Lưu Đạt:“…khi diều đã bay hết cuộn dây cước, nó sẽ cột dây diều vào ngón chân rồi nằm dài trên mái nhà đọc sách, thỉnh thoảng nhìn con diều đang bay trên cao mà mơ mộngBây giờ nó không muốn bay xa, bay cao nữa. Nó muốn bay thật gần với ngọn me, trên đầu cây phượng, bay thật thấp để được trôi theo những làn sóng nhẹ nhàng êm đềm của biển Quy Nhơn… mơn man những ngọn cỏ đồng quê ở hai bên bờ sông Ba, bay thật thấp đến những gánh hàng rong…rất Việt Nam”. Anh Đình Hiếu thấy vậy nhờ đọc luôn, Phụng đâu nỡ nào từ chối:… Bỏ quên nửa góc phố xưa/ Một đôi guốc nhỏ mới vừa nhón chân/ Đưa tay- rát giọt lỡ lầm/ Mà xem gió cuốn trước sân trở mùa( Lỡ)… Cái lỡ ấy cứ khắc khoải thi nhân, mà buổi họp mặt giao lưu thơ thân tình vui vẻ thế này thì buồn chết đi được. Nguyễn Đức Hòa có quay về với tuổi ngày nào?!... Hay là: Rồng rắn không lên mây, nhìn trời quê trở trăn suy nghĩ/ Niềm day dứt bao đời cho kiếp người giữa dòng chảy đục trong/ Xin thầy thuốc có nhà và hãy bổ thêm nghiêm khắc vị… nhân/ Xin thầy giáo dạy tiếp mãi cho đời vô tư chữ nghĩa/(Rồng Rắn Lên Mây). Nguyễn Tấn Ái lại tự nhắc nhở mình: Tổ quốc tôi/ Là Tổ quốc ở trong lòng/ Tôi yêu Tổ quốc mình/( Nào ai bắt mình yêu Tổ quốc)/ Đối mặt với linh thiêng bốn ngàn năm lòng tôi tự biết/ Tôi yêu Tổ quốc mình/ Và tôi rất vô danh(Tổ Quốc Tôi)…
http://farm3.anhso.net/upload/20110730/20/o/anhso-204136_DSC01839.jpg

 http://farm3.anhso.net/upload/20110730/20/o/anhso-204506_DSC01842.jpg      
http://farm3.anhso.net/upload/20110730/20/o/anhso-204832_DSC01814.jpg
     Chúng tôi đứng sát bên nhau cùng Nối Vòng Tay Lớn giữa đất trời Quế Sơn vang lên: …mặt đất bao la, anh em ta về gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng, bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam…Và tất cả muốn trở lại thời gian cách đấy ba giờ đồng hồ nhưng đâu có được nữa rồi! Tiếc quá!...
     Trở lại nhà nghỉ, nghe cồn cào trong bụng mới nhớ nồi cháo gà thơm phức còn nguyên.
                                              30.7.2011/ Nguyễn Thị Phụng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét