TÔI CÒN MẮC NỢ NGƯỜI THÂN BẠN BÈ
Nào
phải mộng mơ nhưng lúc này thèm sự yên tĩnh cho mình, mà ngoài kia trời
cứ rây hạt thấm ướt mặt lá và cả những chùm quả bằng lăng đang từng
ngày nuôi dưỡng mầm hạt cho đến mùa sau sẽ bung ra. Rồi như thể không
chịu được nữa, mưa lại nặng dần trượt nhanh rơi xuống thảm cỏ non xanh,
len lách qua những kẻ lá nhỏ lắm rồi cũng an bài trong lòng đất của ngàn
năm chịu đựng. Ngoài khung cửa kính, đôi cánh chim trời nào vội vã nặng
nhọc cố bay qua làn mưa. Có lạnh lắm không, phải về tổ cùng bạn thân
chứ gì, hay là miếng mồi còn đang ngậm trong cái mỏ xinh xắn kia, hạnh
phúc biết bao lúc mớm mồi cho con. Xa hơn nữa, cây hoa sữa sừng sững vô
tư tỏa hương xanh ngát cứ chùng chình trong vòm trời mờ đục nước mưa như
vẫn thèm nhớ dáng ai ngồi dưới gốc giữa trưa hè hôm ấy!...
Khẽ nhắm mắt lại lần nữa để thưởng thức sự yên tĩnh đang lan
tỏa trong mình, không lẽ nào tiếng tong tong từng giọt thuốc trong veo
từ bình dịch treo trên cao bên trái cánh tay tôi dội lại, điều kì diệu
nào từ đôi tay của những chiếc áo blu trắng không thể chần chừ, nới dãn
bánh xe nhựa cho đường dẫn thuốc kịp thời vào mạch máu. Giọt tiếp giọt
làm nên tổng dung lượng lớn bù lại sự thiếu hụt mất mác quá nhiều suy
nhược trong cơ thể tôi. Rồi còn những mũi tiêm vào cơ bắp chân, hay là
từ những đôi mắt nhân từ cùng với lời động viên: chút nữa sẽ khỏi ngay
mà!... Nhưng có lẽ tôi nghe rõ hơn là chính từ nhịp đập của những trái
tim yêu thương kia hòa vào tất cả….
Cũng không
có gì lạ mọi nhức mỏi trong cơ thể tôi ê ẩm quay cuồng từ lúc chiều là
thế, giờ dần dần tan biến ra mọi ngõ ngách xa kia. Tôi có thể co dũi
được chân trái, rồi đến chân phải vài lần. Tay phải thì không thể được
vì đang kết nối với bình dịch treo lủng lẳng trên cao, còn tay trái đưa
lên và xòe cả bàn rồi nắm lại. Mỗi động tác tôi gắng làm được đến mười
lần thấy trong người bắt đầu khỏe ra… Và tôi có thể nghiêng người qua
bên trái, bên phải… Rồi ngồi dậy, bỏ hai chân xuống giường, đứng lên và
từng bước bước đi…
Ở phòng hồi sức cấp cứu được hai ngày, sau đó chuyển đến khoa
nội để điều trị. Mọi sinh hoạt cá nhân đều ổn. Nhìn dáng chị tôi lầm lũi
mang cơm đến đúng giờ ăn trưa, ăn chiều mà làm sao tôi chịu nổi khi chị
lấy chiếc mũ bảo hiểm xuống, màu tóc đã ngả bạc mồ hôi ướt nhẹp, còn
đôi tay gầy gò nổi rõ những đường gân xanh khi mở cà mèng ra. Nào phải
chỉ có lần này đâu, mà mỗi khi tôi nằm viện chị đều có mặt. Hình như chị
được sinh ra để chăm sóc tôi, chăm sóc hết những người thân trong gia
đình. Cả đời tôi mang nặng tình yêu thương của chị dành cho mình. Không
biết đến lượt chị ốm đau tôi có thể làm được những gì cho chị đây!...
Mong cho chị suốt đời khỏe mạnh! Ở khoa điều trị, cũng như những bệnh
nhân khác được kiểm tra huyết áp, đo nhiệt độ thường ngày và dùng thuốc
theo chỉ dẫn của y bác sĩ. Một tuần qua mau khi mỗi sáng thứ dậy, chị em
trong phòng rủ nhau đi xin cháo từ thiện của các tình nguyện viên câu
lạc bộ hội chữ thập đỏ Tuy Phước, còn hai buổi trưa và chiều đi xin cơm
chay của giáo hội Phật giáo Hòa Hảo miền Nam, chỉ trừ ngày chủ nhật là
phải tự túc. Riêng tôi không thể dùng cơm chay được, vì cái bụng từ khi
còn bé, mẹ tập ăn đã muốn ăn “mặn” cho đến giờ kể cả chuyện trò cũng
“mặn” luôn! Với lại những thức ăn được nấu chay chỉ có hoa quả và rau
xanh như thế thì làm sao đủ dinh dưỡng cho người bệnh như tôi được. Thấy
chị tôi vất vả, nên tôi đã cố gắng ra căn tin “ ăn tự chọn, uống tự
chọn” cho mau phục hồi sức khỏe hơn.
Tiêm mũi thuốc cuối cùng trong ngày thứ bảy ở khoa nội là tôi
được ra viện. Những cảm xúc trào dâng miên man khi nhận tờ giấy ra viện.
Tôi chỉ nhắn lại lời cảm ơn chân tình của mình đến Bác sĩ Thông, bác sĩ
Khoa và các cô y sĩ, hộ lí ở khoa nội. Nhưng nào quên được sự quan tâm
nhiệt tình của bác sĩ Lê Văn Đính và các cô y sĩ ở khoa hồi sức cấp cứu
khi mới nhập viện. Chỉ có thuốc hay thầy giỏi đã cứu được tôi ra khỏi
hiểm nghèo. Những ngày nằm viện tôi đã nhận biết bao tình yêu thương của
người thân, bạn bè thăm hỏi. Nằm viện tôi đã làm đến mấy bài thơ lục
bát bốn câu cho luôn cả bản quyền đứa cháu học lớp bảy nộp cho cô giáo,
mấy ngày sau nhận lại tin nhắn “ cháu được 9 điểm bài thơ về tình bạn.
Cảm ơn bà dư nhiều”. Gởi cho là xóa tin nên đến giờ chẳng nhớ tứ thơ như
thế nào nữa. Mà chỉ còn lưu lại cảm xúc bất chợt khi vừa tỉnh ở phòng
cấp cứu: “ Ta còn mắc nợ trời xanh/ Trần gian là chốn vĩnh hằng tình yêu/ Lỡ mai nắng ngả ráng chiều/ Xôn xao miền nhớ phiêu diêu cõi bồng” (29.11.2011) ./.
10.12.2011/ Nguyễn Thị Phụng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét