Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

THĂM ANH MỘT CHIỀU MƯA

THĂM ANH MỘT CHIỀU MƯA
            Hai bánh xe quay đều trên đường nhựa lất phất mưa bay, màu trời giăng mây xám xịt, em vượt rét gần ba mươi phút, dòng sông Gò Bồi hiện ra. Mùa này nước dềnh lênh mặt sông thênh thang ăm ắp phù sa, một chiếc thuyền câu xuôi dòng buông lưới. Gió thầm thì với mây cho lời nặng hạt, đưa bước chân em vào nhà cùng anh. Anh chào em với đôi mắt sáng trong thuở nào chứa biết bao nhiêu tình trong ấy. Quanh anh vẫn là những lẵng hoa tươi tỏa sắc hương ấm áp. Đánh chết cái nết em chẳng chừa thẩn thờ ngắm anh, gương mặt của quê hương đất mẹ. Anh- Ông hoàng thơ tình yêu trăng yêu người sống mãi trong em từ khúc “ Tương tư chiều”* dạo ấy cho đêm về “ Nguyệt cầm”* xao xuyến trái tim ai!...
          Lạ chưa, khác những chiều năm trước, từng cơn mưa lạnh lùng ngỡ giá buốt trong em, nhưng không bởi có anh bên cạnh. Những kỉ vật một thời được lưu giữ đến nay. Dấu ấn khó phai là bức chân dung anh trên mọi nẽo đường đất nước. Hồn thơ phảng phất đâu đây “Bánh ít lá gai, bánh ú mập đầy/ Hoa quả bốn mùa cũng từ ngoại mà ra tất cả….”(Đêm ngủ ở Tuy Phước, Xuân Diệu) thơm lừng đặt trước bàn thờ anh. Cánh cửa đã mở ra, anh nhìn quê hương: “ Cái bến sông xưa nước bây giờ vẫn mát/ Cái bụi tre già ta thấy những măng non”( Miền Nam quê mẹ, Xuân Diệu) hiển hiện đó đây.
         Em đến thăm anh chỉ mang mỗi trái tim và túi thơ nhỏ xíu. Tựa vào hồn đất mẹ kết trái hoa. Anh ngạc nhiên cô bé nhỏ chiều mưa, thích lén lút viết thơ tình cho anh đó. Ồ, thì ra tự thuở nào cho đến bây giờ vẫn thế, chuyện tình yêu ai dấu diếm làm gì. Anh- Ông hoàng thơ tình cứ đắm say, rồi khẽ bảo chỉ thì thầm anh biết. Thiên hạ cười chuyện em anh cùng quê thứ thiệt. Yêu là yêu tha thiết sợ gì đâu. Bài thơ đầu tay trong chừng mực đây này, thật Lạc Vận chưa bao giờ công bố:
                       “Gió nồm mang hương vị
                         Nước mắm vạn Gò Bồi
                         Ta chừng như bối rối
                         Câu thơ lạc vận thôi

                         Xuân Diệu gởi cho đời
                         Một hồn thơ khao khát
                         Đêm trăng vàng bát ngát
                         Chín lựng cả mùa yêu”
                                       (Nguyễn Thị Phụng)
          Còn nữa đây anh:
                         Nhớ Xuân Diệu, nhớ Gò Bồi Tuy Phước
                         Nhớ vườn xoài thuở nhỏ thơ ngây
                         Nhớ bài thơ gởi lại phút chia tay
                         Không  ngủ được nhớ tình người xứ Nghệ
                         Nhớ Xuân Diệu nhớ bài chòi Trường Thế
                         Nơi sinh ra giữa cỏ nội hương đồng
                         Nhớ Xuân Diệu càng nặng lòng khắc khoải
                         Đồi thi nhân trăng bàng bạc mênh mông
                                     ( Nhớ Xuân Diệu, Nguyễn Thị Phụng)
         Và chiều nay sao trời đất sụt sùi làm em cũng sụt sùi biết mấy. Thương nhớ anh nghèn nghẹn trào dâng:
                        Anh có mất đâu sao em lại khóc?!
                        Bởi nhớ anh” Mặt trời đi ngủ sớm” đấy mà!
                        Em nhớ anh như nắng hạn khát mưa
                        Như chim én khát tình xuân thơ mộng…

                        Bởi thương chiều mưa phùn lóng ngóng
                        Vụng về em tay nắm rét giữa đồng
                        Anh có mất đâu sao em lại khóc
                        Bởi tim còn se sắt giữa mùa đông!
                                       (Tưởng nhớ Xuân Diệu, Nguyễn Thị Phụng)
           Anh có mất đâu sao em lại khóc?! Có lẽ nước mắt lúc này là niềm vui đang dâng trào trong em anh ạ!...
                                         18.12.2011/ Nguyễn Thị Phụng.
___________
* Tên bài thơ của Xuân Diệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét