Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

BẦU TRỜI LÀ CỦA CHUNG EM Ạ!

Hôm nay ngày QT người khuyết tật, mình gởi bài viết này đến bạn đọc cùng sẻ chia nhé! Mình thích nhất câu tục ngữ Đức: "Nếu tự tin ở bản thân bạn sẽ truyền niềm tin đến người khác"

          
                  BẦU TRỜI LÀ CỦA CHUNG EM Ạ!
       
Thường thì Nhà văn mới xây dựng một câu chuyện có ý nghĩa, Nhà thơ mới bày tỏ cảm xúc chân tình của mình, còn Nhà giáo trực tiếp : “… vì lợi ích trăm năm trồng người”, thế nhưng khi đọc “ Niềm tin của tôi ” của Nguyễn Thị Bình in trong tập TẤM LÒNG NHÀ GIÁO tập IX, thơ nhiều tác giả (NXB- Giáo Dục, 2009) cứ đọng lại trong tôi tình thầy trò sâu đậm, là chỗ dựa vững chắc của một tâm hồn trẻ thơ mà hình hài không nguyên vẹn.
        Bài thơ không dài lắm,thể tự do ngắt dòng theo mạch cảm xúc  của cô Bình,giáo viên mỹ thuật trường Tiểu học Huỳnh Ngọc Huệ,Đà Nẵng:
                      NIỀM TIN CỦA TÔI     *
                                Tặng em Phạm Tiến Đạt và tất cả HS khuyết tật học hòa nhập.
Em không nguyên vẹn
Đôi chân chưa một lần chạm đất
Vẫn khát khao đến trường
Bằng đôi tay bố mẹ yêu thương.
Giờ ra chơi
Nhìn chúng bạn vui cười chạy nhảy
Em ngồi buồn
Ánh mắt bớt thơ ngây.

Giờ học vẽ
Em mừng vui
Khuôn mặt rạng ngời
Bức tranh em:
Bầu trời xanh có đàn chim bay lượn
Hoa nở rộn ràng muôn sắc muôn hương
Có ước mơ bình thường mà cháy bỏng .
Và tôi thấy :
Có - tuổi - thơ - không - bình - yên trong ấy
Tim tôi rơm rớm nhói đau
Vững vàng lên em nhé!
Ngày mai
Hạnh phúc sẽ mỉm cười
Rạng rỡ những  niềm vui
Em sẽ là người hữu ích.

          Chúng ta có thể hình dung một bạn  HS tiểu học ngồi trên chiếc xe lăn, hay đi đôi nạn gỗ, hay được bố mẹ chở xe máy ,…rồi vào lớp .Tất cả yếu ớt lắm, luôn nhờ cậy người thân trong gia đình, bạn bè ,…Em HS ở bài thơ trên được cô giáo gợi tả :
                   Em không nguyên vẹn
                   Đôi chân chưa một lần chạm đất
                  
Vẫn khát khao đến trường
                   Bằng đôi tay bố mẹ yêu thương

          Em vẫn là người có đôi chân chưa một lần chạm đất! Tủi thân,xót xa cho em quá! Nguyên nhân có phải từ trong bào thai mẹ, hay sinh ra rồi bị sốt đau, hay bị tai nạn,…để dẫn đến thương tật một đời?!...Bao năm em chưa đứng lên được như người bình thường dùng đôi chân đứng lên trên mặt đất, để cùng mọi người bước đi cho hết cuộc đời mình. Với một tâm hồn trong sáng, em khao khát  tung tăng nô đùa với các bạn cùng tuổi ,cùng lớp mà đâu có được!Sao  ước mơ xa xôi quá, vẫn chưa là người lớn
                  
Giờ ra chơi
                  Nhìn chúng bạn vui cười chạy nhảy
                 
Em ngồi buồn
                  Ánh mắt bớt thơ ngây
       
Tuổi thơ không được vui chơi còn gì tuổi thơ nữa.Có lẽ,giờ vào lớp công bằng hơn, thú vị hơn:
                 
Giờ học vẽ
                   Em mừng vui
                   Khuôn mặt rạng ngời.
        
Đọc đến đây tôi thầm cảm ơn cô giáo. Có cô,em có cả bầu trời xanh, có đàn chim bay lượn, có hoa nở rộn ràng  khoe sắc tỏa hương. Chính nhờ cô, em mới có cảm hứng sáng tạo, em bộc lộ tài năng. Biết rằng trời xanh kia là muôn thuở, cánh chim không bao giờ  ngừng bay, hoa luôn tỏa sắc hương. Tất cả quanh em rộn ràng sinh sôi ,sinh sôi mãi. Tất cả thật gần gũi thân thương biết chừng nào sao tầm tay em không thể vói tới. Ước mơ em khao khát cháy  bỏng. Để rồi:
                   
Và tôi thấy:
                   
Có-tuổi- thơ-không- bình -yên trong ấy
        
Cả câu thơ được gạch nối liên kết từng tiếng “có –tuổi – thơ –không –bình –yên  trong ấy”nghe the thắt quặn lòng. Có lẽ cô giáo có quyền cảm nhận theo chủ quan hoặc khách quan đi chăng nữa thì số phận con người thay đổi  hay không?! Cô yêu người nên yêu nghề , chăm chút nghề dạy học là chăm chút  HS mình. Vốn trái tim nhạy cảm,cô rơm rớm nhói đau vì tạo hóa bất công! Đồng cảm, sẻ chia, giúp  đỡ là việc làm nhân hậu giữa người với người. Hình ảnh cô giáo ở trường là người mẹ thứ hai mở rộng vòng tay , tấm lòng nâng đôi cánh tuổi thơ bay lên giữa bầu trời bình yên cho em niềm tin trong cuộc sống:
                
Vững vàng lên em nhé!
                  Ngày mai
                  Hạnh phúc sẽ mỉm cười
                 
Rạng rỡ những niềm vui
                  Em sẽ là người hữu ích

        Bài thơ “Niềm tin của tôi” là tiếng nói lương tâm của một Nhà giáo cháy bỏng lòng yêu thương HS hết mực ,là vẻ đẹp nguồn cội về tấm gương người thầy trên bục giảng dành trọn tấm lòng trang trải những tâm tư như thể phép màu động viên ,khích lệ:Hãy tựa vào cô đây, đôi chân em sẽ vững vàng tiếp bước!Bầu trời là của chung em ạ! Bài thơ còn là bức thông điệp gởi đến chúng ta hãy vì cuộc sống cộng đồng luôn quan tâm chia sẻ nhiều hơn nữa!
                                                                                         15.04.2010
                                                                                    Nguyễn Thị Phụng____________
*Trích Tấm lòng Nhà giáo tập X( NXB Giáo Dục, 2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét