Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh XuânDiệu/
Trái tim muôn nhịp điệu/ Em chỉ biết mộng mơ.../
Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh Tiến Duật/
Đêm Trường Sơn đỏ rực/ Xe không kính đường dài/
Đừng gọi em nhà thơ/ Chị Thanh Nhàn hương bưởi/
Khúc khích cười em tủi/ khung cửa sổ gió lùa/
Đừng gọi em nhà thơ/ Em chỉ biết mộng mơ/
Khoảng trời cao xanh thẳm/ Cứ ngẩn ngơ ngẩn ngơ.../
Nguyễn Thị Phụng
Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010
CẢM NHẬN
CẢM NHẬN
Trước mặt tôi là biển cả bao la Một màu xanh nối liền trời đất Đá vững chãi kiên trì thách thức Sóng bạc đầu xô mãi lặng yên... 08.03.2004/NTP
8 Comments Add your own
Xin chia sẻ với chị về cảm nhận biển.
Đứng bên Biển Biển bao la rộng thật
Nhìn lên trời Xanh nối dài tận đất
Nhìn vào bờ Gờ đá nhô chất ngất
Mới hay Sóng xô mãi ngàn năm
Một cảm xúc rất tinh chúc mừng em !
Mới sáng sớm Hoài Khánh sang nhà chị đọc thơ rồi.Cảm ơn dòng cảm xúc của em.Thân
Biển rộng, trời cao,đá...mềm mà vẫn kiên gan thách thức với sóng muôn trùng phải không baythi.Chúc bạn vui khỏe.Thân
Cảm ơn Đức Tiên sang nhà mà không báo trước nhá, cảm ơn lời cảm xúc chân tình của anh,chúc vui với cái nợ trần,hi hi...
hàm súc, tinh tế và hay. em rất thích bài này của chị
Em sang nhà đọc thơ mà chị đâu hay biết gì, cảm ơn lời nhắn gởi chân tình .Chúc em vui nhiều. Thân