Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh XuânDiệu/
Trái tim muôn nhịp điệu/ Em chỉ biết mộng mơ.../
Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh Tiến Duật/
Đêm Trường Sơn đỏ rực/ Xe không kính đường dài/
Đừng gọi em nhà thơ/ Chị Thanh Nhàn hương bưởi/
Khúc khích cười em tủi/ khung cửa sổ gió lùa/
Đừng gọi em nhà thơ/ Em chỉ biết mộng mơ/
Khoảng trời cao xanh thẳm/ Cứ ngẩn ngơ ngẩn ngơ.../
Nguyễn Thị Phụng
Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010
NGHE RƠI
NGHE RƠIĐêm khuya nghe tiếng lá rơi
Nghe trời trở giấc ngậm ngùi chơ vơ
Hạt rơi từ giữa cầu Ô
Hạt rơi rơi xuống nấm mồ Trương Chi...
18.09.2007 / NTP
9 Comments Add your own
Tem bài thơ lục bát tứ tuyệt của chị nhé!
Nghe rơi giọt buồn...
Chúc chị vui!
Đêm nghe tiếng rơi nghiêng của lá
ánh trăng rơi vật vã đầu hồi
lòng anh sao cứ rối bời
Nhớ em hết đứng lại ngồi lặng câm
Thức khuya chi lắm thế
Để lòng mình... nghe rơi!
Nhớ nghen!
Nên ngủ sớm
Thây kệ cái sự đời!!! Hi.
đêm khuya nghe tiếng lá rơi
nghe trời trở giấc ngậm ngùi chơ vơ
câu thứ hai này hay nhất bài đấy chị ạ.
@ Mai thanh Tịnh, nghe rơi giọt buồn...thật buồn nữa lạ chưa!Cảm ơn bạn đến đọc và sẻ chia.Chúc niềm vui tràn trề...Thân.
@ NGOVANCU!Thức khuya đó là ngày xưa, mà bây giờ cũng vậy, mới tận hưởng được tiếng rơi của đất trời chứ!hi hi...Đó là hình thức giảm béo!!!
Nghe trời trở giấc ngậm ngùi chơ vơ thật đúng thế em ạ .VTH có thường nghe như chị không đấy! Thôi chúc em vui nghen!Thân
NGHE RƠI của bongmac trong bốn câu tự nhiên thấy mình cứ rộn ràng vui vui, chắng có chút xíu nào buồn nữa. hi hi... Chúc bạn giàu cảm xúc rơi nghen!Thân
Nửa đêm nghe tiếng trăng rơi
Nằm nghiêng ôm gối nhìn trời đầy sao
Ngoài vườn lá rụng xạc xào
Nhớ em trăng lẻn bay vào hỏi thăm