Chị yêu những buổi trưa hè miền Trung mình nhất là ngày Hạ Chí. Bầu trời không một gợn mây,màu nắng vàng rực chưa bị con gió nào lay động. Bờ tre sau nhà có còn kẽo kẹt khắc khoải nữa đâu, chiếc lá xanh mỏng mảnh vốn nhạy cảm hiện tượng không khí trong khí quyển chuyển động thành luồng từ vùng có áp suất cao đến vùng có áp suất thấp. Thế mà lúc này lá se lại, phơi mình dưới lò sưởi từ trên trời phả xuống, trùm cả không gian bên ngoài. Từ bụi chuối hột bền bỉ gió mưa từng chiếc lá rách lành đùm bọc, giờ rủ xuống quắt queo. Cỏ hai bên đường khô cháy chỉ cần châm chút lửa là lụi tận gốc. Chỉ riêng cánh đồng lúa mơn mởn một màu xanh mượt mà bởi đủ lượng nước của Thủy lợi cung cấp, nhà nông còn nhọc công chăm bón phân lạc, diệt cỏ, trừ sâu,... cho một năm hai vụ để cuối mùa bội thu, giờ đang thách thức với khí hậu nhiệt đới khắc nghiệt này. Chị ngồi trong nhà, mồ hôi túa ra, mắt vẫn không rời từng trang sách, thỉnh thoảng đưa tay vuốt mặt, còn chiếc áo đẫm ướt cả thân sau. Lịch hôm nay cúp điện, trời nóng lại càng nóng hơn.
Cánh đồng Tuy Phước từ trên núi Hoàng Mai( nơi phần mộ Đào Tấn) nhìn xuống có con sông Tranh chảy qua.
Gần hai giờ chiều,trời mới chuyển gió.Đâu phải là gió nồm mát dịu ẩm ướt thổi từ biển Đông vào như ngày hôm qua mà ngọn gió Lào nóng khô thổi từ phía Tây đến. Chị nhớ mẹ bảo mùa này nồm- nam thường giành lộn nên trời rực lắm. Nói như thế thì ra gió cũng khao khát người, tranh nhau tìm đến người, sao lòng người chẳng bao dung chút nào hết. Chị nghĩ gió nào cũng là gió. Tự bản thân nó cũng xuất phát từ đất trời về lại đất trời. Góp nhặt chắt chiu cho lắm thành bão tố rồi cũng tan biến trong không gian. Theo từng mùa trong năm, dựa vào đặc điểm cấp độ nhanh chậm, gió có nhiều tên gọi khác nhau. Gió heo may nhè nhẹ của trời thu đem đến hơi lạnh và khô, gió bấc ngập đông lạnh lùng se sắt cả ngày đêm đơn lẻ, hay những con gió chướng tức bực nỗi niềm từ phía tây thổi đến, gió giật từng cơn điên cuồng mạnh lên đột ngột rồi như sực tỉnh lại yếu đi, đôi lúc giật từng hồi bỏ ghét, chỉ vì thỏa mãn tính khí ngông cuồng dữ dội mà gió lốc xoáy mạnh nhưng chỉ trong phạm vi nhỏ thôi... Tất cả gió đến rồi đi lúc ào ạc dữ dội, lúc phe phẩy nhẹ nhàng chẳng khác nào tính khí con người sân si phẫn nộ,hay nhã nhặn dịu dàng,...! Nhưng điều duy nhất con người dù ở đâu thì gió cứ tự nhiên ập đến, ghét những kẻ cốt yên thân gió chiều nào che chiều nấy. Gặp những lúc gió táp mưa sa liệu có là cây thẳng đứng vững vàng giữ trời xanh. Còn đường trần gió bụi thì đôi vai gầy của chị cứ chông chênh, chông chênh. Chị đón nhận nó không than phiền như đón nhận cuộc sống trên đời này đã dành cho chị. Trang sách chị đang đọc nói về thời tiết và khí hậu nhiệt đới gió mùa, lại làm cho chị băn khoăn những vớ vẩn: giá như một năm bắt đầu từ mùa hè như thế này đi, đời mình cũng khởi đầu từ mùa hè như thế này đi, để rồi đón nhận kết quả là mùa xuân tươi đẹp đầy sắc màu, đầy hương hoa không tuyệt vời hay sao?!...
14 Comments Add your own
Chị Phụng viết về GIÓ hay quá! Lồng ghép những ví von với tính khí con người thật tuyệt. Thế còn GIÓ PHƠN TÂY NAM thì sao chị?
Câu kết về các mùa buồn thế hả chị? Nếu đã ước thì CR ước luôn một năm bắt đầu và kết thúc đều là Mùa Xuân (cho nó... vuông) hì hì./.
Ghé qua nhà bạn, được đọc bài viết tâm tư Gió rất ĐẦY VƠI.
Gió miền Trung, Nắng miền Trung, mình ở nơi xa còn nghe cả về Bão và Mưa miền Trung nữa, về dải đất gánh hai đầu đất nước. Về những rặng dừa miền Trung bất khuất dù gió xoay chiều vẫn vươn cao. về con người miền Trung cần cù quyết chí, chịu thương chịu khó ...
Chúc bạn vui nhé
Thật vui khi biết trang của chị! Tôi đã từng ở trỏng nên đọc chị càng nhớ miền trung!
Em khen chị ngượng đó chanhrhum à, tán thành ý kiến ƯỚC mà hay.Sao chị lại quên nhỉ,hay do thiệt quá!Chúc em vui nhiều,Thương lắm!
Đọc được đoạn văn của Hà Vân viết bổ sung về miền Trung thích thật.Quả miền Trung như thế.Chúc vui nhé.
Chào Hoàng Xuân Trường,người luôn có những ghi chép dọc đường là số một rồi còn gì.Chúc vui nghen.
Con thăm cô! Bài viết của cô thật có hồn, mượt mà và êm dịu như làn gió mát vậy.Chúc cô luôn vui.
Nguyệt Linh khen cô hả,không khéo cô lại thích nữa, hi hi ...Cảm ơn cháu tặng hoa,chúc cháu vui nhiều, thương.
Hạ ngồi chửng rửng
Nên nắng cũng đầy
Nên gió cũng tràn
Nồm rồi lại Nam
Lào rồi qua Chướng
Như chiếc lò nướng
Nung ran phong trần
Giữa cuộc thế Nhân
Nhọc nhằn cực khổ
Ta trong phòng nhỏ
Quạt điện điều hòa
Một ngày cúp điện
Thiên nhiên cùng hòa
Cánh đồng xanh ngát
Lúa no nước giầu
Người nông dân vắt
Lưng vai cắm đầu
Hỏi đồng rộng lớn
Điều hòa lắp đâu?
Mai ăn hạt gạo
Nắng gió nhuốm màu
Một ngày cúp điện
Thì thấm vào đâu!
Một ngày cúp điện/thì thấm vào đâu... cảm ơn bảythi nhắc nhở, chúc bạn có những ý tưởng sâu sắc.Thân.
ái chà một nhà tư tưởng lớn đây
suadx
SỮA ơi, mình trả lại lời cảm nhận cho người cảm nhận nghen.Chúc dzui.
Em viết về nắng rất hay. Em viết về gió rất đúng. Nắng nung cháy những cánh đồng khô hạn. Nắng nung đổ mồ hôi lưng áo. Nhưng không có nắng thì đời sẽ thế nào em nhỉ?!
Ở nơi anh trời đã bắt đầu có mưa. Khí hậu đã dịu hơn nhờ có nhiều hơi nước, nhưng công việc chuẩn bị cho kết thúc năm học thì lại ngột ngạt lắm. Môn của anh sinh viên vẫn chưa thi học phần hai, cho nên anh vẫn còn phải đợi để chấm bài em ạ.
Còn gió. Vâng, gió có gom hết lại, gồng sức tung hoành giông bão, thì rồi gió cũng phải tan thôi. Cuộc sống vẫn cứ diễn ra bình thường như bản thân cuộc sống.
Thuyền cầu gió táp mưa sa
Dường như giông bão mới là tình yêu
Phụng à, anh thấy em viết: "ngày xưa yêu ít hay sao, mà nay yêu lại trời cao chẳng chừa", anh cũng suy nghĩ nhiều lắm. Thực ra, tình yêu thì làm gì có bến bờ và giới hạn, ngoài trừ niềm tin vào một tình yêu thực sự, để mà thủy chung với nó. Khi chưa có được tình yêu đích thực, người ta sẽ còn đi tìm kiếm nó, dù phải đi hết cả cuộc đời này. Đừng nghĩ rằng, hễ có hôn nhân là đã có tình yêu. Tình yêu thực sự nó cao cả và thiêng liêng lắm. Về hưu, anh chỉ muốn có một vuông vườn và ngôi nhà nhỏ để sống, dù là một mình cũng được. Điều mà anh chưa có ấy, thì em đã có, đã hơn hẳn anh rồi. Vậy thì... hãy yêu đi em ạ, chứ sống một mình thì... buồn lắm!
Hè rồi, chẳng biết có ai mời anh đi chơi vườn không nhỉ? Ngồi một chỗ, chắc nẫu người ra mất.
Mỗi khi đọc đoạn văn anh viết,em cứ xúc động không biết thương cho em hay thương cho anh.Anh bảo hãy yêu đi em ạ như thỉnh cầu, thế thì tình yêu sẽ ra sao anh nhỉ.Đêm hôm lúc 10 giờ trên sóng OV2,chương trình Nhà thơ và cuộc sống giao lưu với Nhà thơ tình Đoàn Thị Lam Luyến,em mới nhận ra được một tiếng nói chung ở người phụ nữ đó là:em gởi lại cho anh một tình yêu nồng cháy,còn anh trao trả cho em nỗi buồn đau tan nát...như thế đấy anh ơi!Chúc anh mãi thức với cuộc đời này heng...Thương nhiều.