Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh XuânDiệu/ Trái tim muôn nhịp điệu/ Em chỉ biết mộng mơ.../ Đừng gọi em nhà thơ/ sao bằng anh Tiến Duật/ Đêm Trường Sơn đỏ rực/ Xe không kính đường dài/ Đừng gọi em nhà thơ/ Chị Thanh Nhàn hương bưởi/ Khúc khích cười em tủi/ khung cửa sổ gió lùa/ Đừng gọi em nhà thơ/ Em chỉ biết mộng mơ/ Khoảng trời cao xanh thẳm/ Cứ ngẩn ngơ ngẩn ngơ.../ Nguyễn Thị Phụng
Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010
ĐÂY RỒI, VÂN CANH
ĐÂY RỒI, VÂN CANH!
Về thăm Vân Canh 30.4.2003
Từ Tuy Phước tôi ngược Vân Canh
Buổi sáng trời xanh không khí trong lành
Đường trải nhựa xe nhanh nhanh tiến
Ô, đây rồi : Mây nước - Vân Canh !
Nhớ ngày ra trường về công tác Vân Canh
Điểm thời gian hai lần "Mười hai con giáp"
Đến nơi đây ngày thu nhưng hanh hanh rát
Chỉ rừng dừa nông trường man mát ban trưa
Những chuyến tàu lên xuống tiễn đưa
Ôi lúc ấy lòng tôi xao xuyến!...
Những sáng mùa đông ren rét
Lập bập trên từng trang vở...
Khó khăn gian khổ phải dạy tốt em thơ
Đôi mắt hồn nhiên khao khát từng giờ
Như ngỏ ý đừng về xuôi cô nhé
Xoa đầu em, tôi mỉm cười rất khẽ
" Tất cả ngoan gắng học cô yêu"
Cuộc sống đời thường vất vả bao nhiêu
Lớp nhập xuống nông trường, tôi về quê công tác
Nay về Vân Canh hòa chung câu hát
Tất cả đều đẹp đẽ khang trang
Trở lại trường xưa tôi bỡ ngỡ vô vàn
Tầng lầu hóa sẽ hoàn thành phổ cập
Trở về Vân Canh tìm người thân thiết nhất
Nào anh Hòa* , chị Quy*...tôi quý tôi yêu
Ôi gặp nhau trò chuyện bao điều
Kể sao hết thời gian ngắn ngủi
Nhắc đến thầy Ba** bùi ngùi tủi tủi...
Quả chín rụng rồi, chồi nhú lại xanh
Cảnh vật Vân Canh là sóng nước long lanh
Là đàn én reo vang mùa xuân đó
Hàng hoa sữa đưa mình ru trong gió
Vẫy tay chào người gieo hạt năm xưa...
Em đẹp lắm Vân Canh ơi có biết!
Như áng mây hồng ngan ngát cánh rừng xanh.
01.5.2003 /NTP.
________
*GV trường Cấp2Canh Thuận,Vân Canh
**Nguyên CB phòng GD Phước Vân
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
8 Comments Add your own
Em đã ở Vân Canh
hai lần mười hai con giáp
Tình cảm nơi đây
thật thân thương ấm áp
Về thăm lại nơi đây
như đã trở về nhà
Bao kỷ niệm êm đềm
theo nhau tái hiện ra...
bài thơ viết từ nagỳ đó nên còn mang dư âm dư vị tháng năm kỉ nieemj thật trong trẻo, vô tư và cảm xúc. Đọc thơ tôi lại tiếc cho tôi đã không lưu giữ được bài nào hồi tuổi... Cảm ơn Bạn đã cho một cảm xúc trở lại.
Hàng hoa sữa đưa mình ru trong gió
Vẫy tay chào người gieo hạt năm xưa...
Thăm chị, đọc bài thơ dạt dào kỷ niệm.
Chúc chị một ngày vui!
Về Vân Canh giữa trời thu nắng ấm
cũng là ngày khai giảng nắng xanh trong
người lái đò nơi vùng sâu trở lại
gặp người còn người mất thấy bâng khuâng...
Đọc bài này em hiểu rồi, cô giáo Phụng vùng sâu vùng xa năm xưa trờ lại thăm trường. Xin chúc mừng bài thơ nhiều cảm xúc!
Chào anh Lê Trương Hưởng!Vâng, đó là những cảm xúc rất thật những ngày ra trường dạy học ở Vân canh! Về nhà bị má la cho một trận, con gái mà dám đăng kí tình nguyện đến miền núi!Thế đấy, hi hi...Chúc anh vui nghen!
Với em, tuổi trẻ sôi nổi lắm,lúc nào cũng tiên phong Anh Phiệt ạ! Trường chỉ có một lớp 6 đầu tiên,có 16 HS thôi!Dạy tổng các môn xã hội kể cả tiếng Anh chỉ có 14 tiết, không chủ nhiệm, thời giờ còn lại ra suối Mây ngắm nước , thả hồn về đồng bằng...Hi hi...nhàn nhã lắm, lương cao nhất trường!...Bởi đâu tính thời gian tập sự!...Giờ nghỉ hưu nhớ lại thấy vui ghê anh Phiệt ơi!Chúc anh vui khỏe, nhớ sang nhà em thường xuyên đó!thân.
Cảnh Vân Canh bây giờ đẹp lắm so với các huyện miền núi ở Bình Định mà chị đã đến rồi!Giá mà ở luôn miền núi giờ thành đại gia rối!Mỗi người có một số phận catbien ạ!Cảm ơn em đén đọc và sẻ chia cảm xúc!Thân.
Bốn câu thơ đầy cảm xúc của giophuongnam gởi tặng chị thân tình lắm đó nghen! Nơi đó là kỉ niệm đong đầy em ạ!he he...Chúc gió của chị ngọt ngào cảm xúc dâng đầy!thương lắm!