Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG

NƯỚC  MẮT YÊU THƯƠNG

         Hương tắt máy không quên khóa cổ xe sau khi dựng chiếc Wave dưới tán cây xoài trước nhà. Ngôi nhà cấp bốn, Ngói lợp ngả màu rêu. Cửa chính hướng đông nam, cái sân rộng lát gạch bát tràng cũng đã cũ. Một vài cây xanh trồng trong chậu gốc to xù xì. Nếu ai hỏi miêu tả dáng cây, Hương chẳng biết trả lời, đâu rành như các nghệ nhân.
        Sáng nay chủ nhật, Hương rủ Tùng (bạn trai cùng lớp) đến thăm bà và dì. Sau những lần cùng ba và em đến cho biết nhà. Rồi lễ hỏi, lễ cưới vợ cho ba. Ngôi nhà giờ đây cũng trở nên quen thuộc.

     
         
Mẹ Hương mất lúc ba mới bốn mươi sáu tuổi . Vài năm sau bạn bè giới thiệu cô Nga nhỏ hơn ba Hương bốn tuổi, là y sĩ ở bệnh viện Đa khoa tỉnh. Còn ba giữ chức trưởng trạm Bảo vệ Thực vật của huyện. Thế là tình yêu của một người đàn ông đã mãn tang vợ hơn một năm và cô gái tuổi gần bốn lăm chưa một lần hò hẹn cứ nảy nở thật tự nhiên êm ả, mát lành như dòng nước sông mùa hè chầm chậm xuôi về biển cả.

        Anh Định lặng lẽ suy tư từ lúc má Hương bị bệnh bạch cầu, rồi mất. Thời gian và công việc bề bộn phần nào vơi đi nỗi nhớ. Giờ Hương học năm thứ hai khoa sử ĐHSP, cuối tuần về nhà một lần. còn thằng Tiến học lớp mười phổ thông. Thường hai cha con anh Định quây quần bên mâm cơm chiều, rồi ngồi hóng gió trước sân nhà. Những lúc đó Tiến thân mật tự nhiên:
        -Ba ơi, ở lớp có cô giáo dạy tiếng Anh quan tâm con lắm! Cô chưa có gia đình. Hay ba...đón cô ấy về nhà ở với... ba!
        -Con cứ đùa chuyện người lớn. Cô ấy thương học sinh, biết có thương ba của học sinh hay không! Rồi cùng cười vui vẻ.
        Sau đó, anh Định cưới chị Nga về làm vợ. Tiến gọi mẹ và xưng con thân mật. Hình như nó nhớ tiếng mẹ đã năm năm không gọi. Chị nhắc con là việc nhà mẹ lo, chiều về con chỉ tưới cây còn dành thời gian học tập. Tiến nói mẹ yên tâm, cuối năm mang phần thưởng về biếu tặng ba mẹ. Chị không sinh ra nó, sao lại quý chị đến thế. Ở với anh Định gần nửa năm chưa có dấu hiệu gì về thai nhi hay...tuổi chị đã lớn. Con anh cũng là con của chị mà.Trong tháng thường đau thắt bụng mấy ngày, chị xin phép anh về nhà mẹ đẻ đi làm gần hơn và thăm mẹ, nghỉ ngơi. Chị uống thuốc giảm đau từ sớm giờ mới thiu thỉu. Nghe như tiếng con Hương nhỏ nhẹ vọng vào : mẹ con đã đỡ chưa bà, mẹ con đã uống thuốc gì chưa bà ?... Chị nằm im trong phòng cánh cửa khép hờ. Tự tay mình nhéo một cái vào chân thật đau. Đúng, mình còn thức. Lâu nay Hương gọi chị bằng dì xưng con. Mỗi lần như thế, anh Định bảo chị phải xưng mẹ cho quen. Chứ con gọi em bằng dì, em xưng dì nghe sao được! Giờ có thật Hương gọi mẹ không. Hay thăm hỏi chị khi nói chuyện với bà.
       Bà Đức (mẹ chị Nga) hiền từ nhìn Hương nói để mẹ cháu nghỉ, khẽ thôi. Gần trưa, dùng cơm với bà luôn, mẹ cháu dậy ăn sau cũng được. Chị Nga lắng nghe, sau đó lên tiếng :
      -Mẹ rót cho con li nước nghen!
      Đỡ lời bà Đức, Hương dạ để con, vội đứng lên đem nước vô phòng :
      -Con mời mẹ. Mẹ có đau nhiều không. Nước còn nóng đó mẹ. Thuốc để đâu con lấy cho mẹ uống,...
      Cứ mỗi câu đều có tiếng mẹ, Hương đang tập chuyển từ cách gọi dì sang mẹ cho quen hay sao. Hình như nó vừa ngượng vừa lấy lại tự nhiên. Đỡ chị ngồi dậy. Chị cầm li nước xúc động :
      -Cảm ơn con gái. Trưa nắng mà... đi thăm ... mẹ ! Mẹ bị bệnh phụ nữ mà. Hương ngồi bên, chị dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc con, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hương áp vào má mình. Im lặng... Nước mắt từ đâu tất cả cùng chảy ra lăn dài xuống má, mằn mặn bờ môi. Chị ôm Hương vào lòng...
      Hương trở ra bàn ăn, Tùng đưa mắt nhìn và gật đầu với bạn. Hương vói gắp con tôm đỏ hồng mời bà Đức, bỏ con thứ hai vào chén của Tùng rồi trầm trồ tôm chín đỏ ngon thật ngoại ơi !...
      Trên đường về Hương thương mẹ Nga nhiều lắm. Có mẹ, ba vui hơn, cửa nhà gọn gàng sạch sẽ. Trời nắng hè táp vào mặt, áo đẫm mồ hôi, mẹ vẫn cùng ba bưng đến thúng đất cuối cùng đắp lại một góc mộ mẹ của Hương bị sụt mà chính Hương không làm nỗi nữa. Nhưng điều đó chưa phải là sức chịu đựng của mẹ Nga như hôm Hương dẫn sang thăm bà ngoại của mình, bất ngờ bà hỏi :
      -Thế sao chị không ở vậy, bốn mươi lăm tuổi còn lấy chồng làm gì nữa ?!
      - ...!
                                                  20.04.2010 / Nguyễn Thị Phụng

12 Comments Add your own

1. Người làng Vân Tra | Re: NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 12/09/2010 23:26

Câu chuyện rất xúc động, đời và tình nghĩa. cái gì cũng có giá của nó, chỉ khi mình thấy thiếu thì mới mong muốn có, luc nào cũng đầy đủ chắc ít ai nhận ra cái quý giá mà lâu nay mình coi bình thường... Chúc NTP viết hay và mạnh khoẻ nhé.
2. Hoài Khánh | Re: NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 12/09/2010 23:59

Chúc chị tuần mới an vui!
http://files.myopera.com/Trongsang/blog/f6c56176c9f0d3e4c191844tg7.gif
3. catbien | Ngày mới | 13/09/2010 06:09
catbien
Sớm mai thăm chị, đọc câu chuyện cảm động.
Chúc chị ngày mới nhiều may mắn!
4. nguyenthiphung | NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 13/09/2010 11:17

Trong cuộc sống cái quý nhất là tình yêu đó anh Phiệt ạ! Thật ra đây là một câu chuyện có thật của một đứa em con cô họ, em ghi lại cảm xúc ấy và chỉ đổi tên nhân vật thôi!Gởi lại lời chúc cho anh được vui khỏe!He he...Thân.
5. nguyenthiphung | NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 13/09/2010 11:22

Sớmmai nhận được giỏ hoa Hoài Khánh tặng, chị xúc động và cảm ơn em nhiều , chúc em ngày mới trọn niềm vui nghen,Thân.
6. vũ thu huế | Re: NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 13/09/2010 18:13

một chuyện cảm động. tình yêu thương sẽ nuôi dưỡng tâm hồn mỗi chúng ta chị nhỉ. em mong nhận vật thật ngoài đời gặp thật nhiều, nhiều hơn nữa hạnh phúc...
7. nguyenthiphung | NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 13/09/2010 18:46

Cảm ơn cat biển sang nhà và gởi lại cảm xúc, chúc vui nhiều nghen.thân
8. nguyenthiphung | NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 13/09/2010 18:54

Chính tình yêu đã cho con người tận hưởng hạnh phúc đó vuthuhue ạ! Và thực tế hạnh phúc đã đến với cô em rối chúc cả nhà em vui nghen!thương.
9. Lê Trường Hưởng | Re: NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 13/09/2010 20:38

Cả nhà họ cùng thương nhau
Nên đã xoa dịu nõi đau
Chồng mất vợ, con mất mẹ,
Nga lấy chồng lúc...bạc đầu
10. chanhrhum | Re: NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 14/09/2010 16:32
chanhrhum
Câu kết như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim người mẹ ghẻ.
.......
Chị Phụng viết chân thành mộc mạc mà cuốn hút quá./.
11. nguyenthiphung | NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 14/09/2010 22:34

Cảm ơn anh Lê Trường Hưởng đã gởi lại những cảm xúc bàng thơ về tình yêu thương của mọi người trong gia đình, chúc anh vui khỏe nghen! Thân
12. nguyenthiphung | NƯỚC MẮT YÊU THƯƠNG | 14/09/2010 22:38

Chanhrhum à, chị cảm xúc như thế nào viết như thế đó , em lại khen chị nữa rồi,thôi nhé, chúc em vui nghen!Thương nhiều!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét