Tản văn:
Rồi nắng ấm lại về, thời tiết sang xuân, sáng 30 tháng chạp đi sắm tết như người ta. Đường phố nhộn nhịp, chợ búa rộn ràng. Giá cả lên xuống chênh lệch hẳn so với ngày thường. Anh chọn mua một chai rượu vang trắng, một hộp trà móc câu, một ít hạt dưa, bánh mứt, cũng không quên mua cây chả giò, nem chua, mực khô sấy chín, …Những thức ăn không cần phải chế biến hay nấu nướng lại. Anh bỏ tất cả vào trong một túi xách ni lông. Qua hàng hoa anh sẽ chọn chậu Cẩm chướng nhỏ về đặt trên bàn kê giữa phòng khách. Người bán hoa là một cô gái có mái tóc ép thẳng dài xuống chấm vai, mặc bộ đồ màu xanh đen ôm sát người trông xinh xắn,vui vẻ chào anh:
- Anh thích Cẩm chướng à! Chậu nào cũng đẹp anh nhỉ! Mua một cặp luôn nghe anh!
Phân vân trước những lời mời, anh lắc đầu cười:
- Tôi chỉ mua một thôi. Cô chọn dùm đi !
Ngỡ như không nghe hết được lời anh nói. Cô gái lấy bì nhựa đen lớn đặt luôn cả hai chậu hoa nhỏ vào. Anh ngạc nhiên:
- Tôi mua có một thôi, giá bao nhiêu, sợ không đủ tiền đấy!
- Ba mươi tết rồi,bán một tặng một, anh đưa bao nhiêu cũng được, em chỉ lấy tiền chậu thôi anh ạ !
Anh rút ví lấy 100 ngàn đồng đưa ra. Cô gái thối lại anh một tờ 50 ngàn và một tờ 20 ngàn. Anh ngạc nhiên, trố mắt nhìn thẳng vào cô gái:
- Có nhầm không đấy!
- Em bảo rồi mà. Mấy hôm trước đàn ông đến quầy hàng em cũng chỉ mua Cẩm chướng. Cả tuần em bán đủ đồng lời rồi. Nay bán lấy vốn chậu đã bỏ ra. Cô gái đon đả:
- Đừng ngại anh ạ! Thế nào về nhà chị khen anh mua hoa đẹp lại còn… rẻ nữa!
Biết con gái lỡ lời, bà mẹ ngồi trong nhà mắng yêu: con gái chưa lấy chồng mà nói lắm thế! Ngượng ngùng, hai má đỏ hửng lên, mắt long lanh, lại nói nhanh hơn nữa:
- A, mai Tết rồi! Chúc anh ăn tết vui vẻ. Hẹn năm sau gặp lại ,anh nhớ mua Cẩm chướng ở quầy hàng của em, em sẽ để dành cho.
Anh cảm ơn vừa đủ cho cô gái nghe, bước ra quầy hoa hay đúng hơn là bước ra cuộc gặp gỡ "tất niên” giữa anh và cô bán hàng duyên dáng. Nụ cười tiếp nụ cười, lời nói tiếp lời nói, tất cả đọng lại trong anh lẫn lộn quá. Hai tay xách nặng, mà bước chân anh nhẹ tênh đến nhà lúc nào không hay. Trước khi tra chìa vào ổ khóa, anh đứng lại vài phút trong sân. Quả thật trời không còn rét nữa, nắng ấm cả sân vườn nhà anh. Cây mai được lặt lá trước đây ba tuần dày đặc chùm nụ, có mấy cái bung cánh vàng đẹp quá, anh trầm trồ khen một mình. Có lẽ đã nở từ sáng sớm lúc anh bước chân ra khỏi nhà mà không hay biết. Còn những lộc non tim tím mơn mởn cũng phơi mình dưới nắng. Tiếng hát trên sóng truyền thanh bên nhà vọng vào tai anh: "Trên đường đi lễ xuân đầu năm… Ta cùng nhau đón thêm mùa xuân… năm này chắc gặp tình thân”.. Tiếng hát nữ dìu dặt êm êm thấm vào cả không gian đầy hương sắc giờ đây anh lại yêu vô cùng.
Đêm giao thừa thứ mười lăm anh thắp nén hương lên bàn thờ trước bức chân dung người vợ thương yêu của mình. Trầm hương lan tỏa. Tiếng chị thật gần, nhỏ nhẹ như ngày nào: Anh ạ, lời hứa của mười lăm năm về trước lúc em hấp hối ra đi và mười lăm năm được sống bên anh cùng con, em thấy mình hạnh phúc quá! Anh đã chăm sóc các con chu đáo, đều tốt nghiệp đại học, ra trường có việc làm, có chồng có con rồi. Chỉ tiếc chúng ở xa nên chưa đưa cháu về thăm ông ngoại và cùng ông ăn tết nữa. Đừng ngại ngần gì anh nhé! Còn một năm nữa anh nghỉ hưu. Ở tuối anh cũng chỉ mới có nữa đời người mà!...Nụ cười thật tươi trên đôi môi chị, anh dang tay ôm vợ vào lòng, bùi ngùi xúc động: vâng, anh hiểu rồi, cám ơn em! Cho anh xin lỗi nhé !
Nguyễn Thị Phụng
CHO ANH XIN LỖI
|
Chuỗi thời gian như thế này có đủ cho anh gom lại những hờn giận vu vơ, những yêu thương ngọt ngào từ khi còn là sinh viên năm thứ hai văn khoa đến lúc đi làm, rồi thành vợ thành chồng, cùng hưởng tuần trăng mật ở Vũng Tàu và cũng từ đó anh yêu biển hơn bao giờ hết.
Trừ những chiều mưa dầm hay dông bão. Tan sở làm, một mình ra biển ngắm hoàng hôn. Nói là ngắm hoàng hôn nhưng thực ra anh muốn được nghe tiếng sóng rì rầm từng đợt vỗ vào bờ. Bọt trắng ngần vỡ ra rồi nhòe đi khi màn đêm phủ trùm mặt biển. Đến lúc ấy mới quay về căn nhà đầy ắp kỉ niệm anh yêu biết chừng nào. Mở cửa, bật đèn, ánh sáng tràn ra ngoài, chỉ có bóng anh in trên vách mờ đen tĩnh lặng. Anh ngồi lên chiếc ghế thường ngày nơi phòng khách, lấy phích nước đổ vô ấm trà. Nước không đủ nóng, nhưng hương trà lan tỏa thơm từng ngụm trong miệng anh. Đồng hồ gõ nhịp tích tắc đều đặn, sao suy tư anh cứ dập dềnh như con sóng ngoài khơi kia đôi lúc còn đi vào trong giấc mơ mộng mị. Lúc vỗ về êm ái, lúc cuồn cuộn trào dâng. Đêm, anh nhận ra ngày còn dài hơn mặc dù trời đang mùa đông. Nhớ lúc sáng trước khi đi làm, xé tờ lịch mới biết hôm nay tiết Đông chí . Cái hàn thử biểu treo gần tờ lịch báo 14 độ C. Anh mặc thêm áo lạnh, đắp kín người vẫn nghe trái tim mình se buốt. Rồi nắng ấm lại về, thời tiết sang xuân, sáng 30 tháng chạp đi sắm tết như người ta. Đường phố nhộn nhịp, chợ búa rộn ràng. Giá cả lên xuống chênh lệch hẳn so với ngày thường. Anh chọn mua một chai rượu vang trắng, một hộp trà móc câu, một ít hạt dưa, bánh mứt, cũng không quên mua cây chả giò, nem chua, mực khô sấy chín, …Những thức ăn không cần phải chế biến hay nấu nướng lại. Anh bỏ tất cả vào trong một túi xách ni lông. Qua hàng hoa anh sẽ chọn chậu Cẩm chướng nhỏ về đặt trên bàn kê giữa phòng khách. Người bán hoa là một cô gái có mái tóc ép thẳng dài xuống chấm vai, mặc bộ đồ màu xanh đen ôm sát người trông xinh xắn,vui vẻ chào anh:
- Anh thích Cẩm chướng à! Chậu nào cũng đẹp anh nhỉ! Mua một cặp luôn nghe anh!
Phân vân trước những lời mời, anh lắc đầu cười:
- Tôi chỉ mua một thôi. Cô chọn dùm đi !
Ngỡ như không nghe hết được lời anh nói. Cô gái lấy bì nhựa đen lớn đặt luôn cả hai chậu hoa nhỏ vào. Anh ngạc nhiên:
- Tôi mua có một thôi, giá bao nhiêu, sợ không đủ tiền đấy!
- Ba mươi tết rồi,bán một tặng một, anh đưa bao nhiêu cũng được, em chỉ lấy tiền chậu thôi anh ạ !
Anh rút ví lấy 100 ngàn đồng đưa ra. Cô gái thối lại anh một tờ 50 ngàn và một tờ 20 ngàn. Anh ngạc nhiên, trố mắt nhìn thẳng vào cô gái:
- Có nhầm không đấy!
- Em bảo rồi mà. Mấy hôm trước đàn ông đến quầy hàng em cũng chỉ mua Cẩm chướng. Cả tuần em bán đủ đồng lời rồi. Nay bán lấy vốn chậu đã bỏ ra. Cô gái đon đả:
- Đừng ngại anh ạ! Thế nào về nhà chị khen anh mua hoa đẹp lại còn… rẻ nữa!
Biết con gái lỡ lời, bà mẹ ngồi trong nhà mắng yêu: con gái chưa lấy chồng mà nói lắm thế! Ngượng ngùng, hai má đỏ hửng lên, mắt long lanh, lại nói nhanh hơn nữa:
- A, mai Tết rồi! Chúc anh ăn tết vui vẻ. Hẹn năm sau gặp lại ,anh nhớ mua Cẩm chướng ở quầy hàng của em, em sẽ để dành cho.
Anh cảm ơn vừa đủ cho cô gái nghe, bước ra quầy hoa hay đúng hơn là bước ra cuộc gặp gỡ "tất niên” giữa anh và cô bán hàng duyên dáng. Nụ cười tiếp nụ cười, lời nói tiếp lời nói, tất cả đọng lại trong anh lẫn lộn quá. Hai tay xách nặng, mà bước chân anh nhẹ tênh đến nhà lúc nào không hay. Trước khi tra chìa vào ổ khóa, anh đứng lại vài phút trong sân. Quả thật trời không còn rét nữa, nắng ấm cả sân vườn nhà anh. Cây mai được lặt lá trước đây ba tuần dày đặc chùm nụ, có mấy cái bung cánh vàng đẹp quá, anh trầm trồ khen một mình. Có lẽ đã nở từ sáng sớm lúc anh bước chân ra khỏi nhà mà không hay biết. Còn những lộc non tim tím mơn mởn cũng phơi mình dưới nắng. Tiếng hát trên sóng truyền thanh bên nhà vọng vào tai anh: "Trên đường đi lễ xuân đầu năm… Ta cùng nhau đón thêm mùa xuân… năm này chắc gặp tình thân”.. Tiếng hát nữ dìu dặt êm êm thấm vào cả không gian đầy hương sắc giờ đây anh lại yêu vô cùng.
Đêm giao thừa thứ mười lăm anh thắp nén hương lên bàn thờ trước bức chân dung người vợ thương yêu của mình. Trầm hương lan tỏa. Tiếng chị thật gần, nhỏ nhẹ như ngày nào: Anh ạ, lời hứa của mười lăm năm về trước lúc em hấp hối ra đi và mười lăm năm được sống bên anh cùng con, em thấy mình hạnh phúc quá! Anh đã chăm sóc các con chu đáo, đều tốt nghiệp đại học, ra trường có việc làm, có chồng có con rồi. Chỉ tiếc chúng ở xa nên chưa đưa cháu về thăm ông ngoại và cùng ông ăn tết nữa. Đừng ngại ngần gì anh nhé! Còn một năm nữa anh nghỉ hưu. Ở tuối anh cũng chỉ mới có nữa đời người mà!...Nụ cười thật tươi trên đôi môi chị, anh dang tay ôm vợ vào lòng, bùi ngùi xúc động: vâng, anh hiểu rồi, cám ơn em! Cho anh xin lỗi nhé !
Nguyễn Thị Phụng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét