THƯƠNG CẬU
Tưởng nhớ cậu Lê Đình Ban
Dẫu biết rằng đó là quy luật
Điện báo tin xúc động ngậm ngùi
Đâu còn nghe lúc cậu gắng cười vui:
Cô giáo Phụng, bốn năm rồi cháu nhé!
Thường hay nghịch, cháu còn đùa nói khẽ:
Sao là bà, phải gọi mợ là em!
Và lúc này thấy cậu thật yêu thêm
Trong ánh mắt xa xăm thời trai trẻ...
Cháu ghé tai: Hà Nội mình đẹp thế
Đã bao lần đưa mợ tham quan?!
Lại lặng im giây phút mơ màng
Thế theo cậu nơi nào đẹp nhất?
-Bảo tàng Hồ Chí Minh, cầu Thăng Long, Thê Húc,...
Cùng cháu thăm thắng cảnh thủ đô?
Rồi gật đầu, cậu...cũng muốn vô...
Trên giường bệnh thều thào nuối tiếc!...
Rồi bùi ngùi sợ có ngày li biệt
Tiễn cháu về ánh mắt gởi lời thăm:
Chị sáu...trong ...Nam...
Cậu...giờ ...yếu ...lắm...!...
Từ trong xa thẳm
thương nhớ nào nguôi!
Thanh thản
cuộc đời
ra đi
mãi mãi...
Hà Nội
mùa đông
cây bàng
rét hại...
Nắng lại vàng
đêm vẫn
những vì sao!...
Đêm 17. 01.2008/ NTP.
6 Comments Add your own
Em chào chị !
Sáng sang thăm chị đọc bài thơ buồn .
Cho em xin gửi lời chia buồn chị nhé !
Chúc chị sức khỏe.
Bài thơ chở nặng câu buồn
Ghim lòng cuộc sống, tâm hồn bay cao...
Tẩt cả là cảm xúc thật của chị đó Vũ vĩnh Phúc ơi!Cậu chị hiền lắm, trước khi nghỉ hưu cậu là PHT ĐH Y Thái Bình!cùng ngành với mình mà, chúc em vui nghen!Thân
Với Hoài Khánh, nếu không hoa là thơ, cảm ơn em nhiều lắm, thân.
Giá như được sống cùng quê
Em xin thọ giáo đam mê cùng "Thầy" !
Biết đâu dun dủi mai đây
Trang thơ hội ngộ sum vầy...thì sao!