YÊU QUÁ MỘT TRÁI TIM
in
10.10.2010 KỈ NIỆM HAI NĂM nguyenthiphung.vnweblogs.com
BẤT CHỢT HÀ NỘI*
Bất chợt chiếc lá vàng
Vương vương làn tóc rối
Mùa thu Hà Nội về
Màu cốm xanh thơm mới
Bất chợt chiếc mũ cối
Người bộ hành đón đưa
Dọc ngang phố hàng Nón
Ùa kỉ niệm xa xưa...
Bất chợt từng hạt mưa
Nặng vào trong mi mắt
Bước chân lòng se thắt
Ngày sông Hồng sục sôi
Bất chợt Hà Nội ơi!
Tàu xe nào cập bến
Đứa con còn lỗi hẹn
Chùa Một Cột đứng trông.
NTP
_______________
*Bài được đăng trong tuyển tập Thơ VỀ NGUỒN (NXB Văn học,2010)
10 Comments Add your own
Đứa con nào lỗi hẹn
Chùa Một Cột đứng trông
Một bài thơ hay về HN!
Đứa con còn lỗi hẹn
Chùa Một Cột đứng trông.
..........
Đứa con mà chùa một cột trông đang đứng gần chùa đó chùa một cột ơi! he he!!!!
Cảm ơn anh Trọng Bảo đọc thơ và chia sẻ, chúc anh vui nghen,thân.
Lúc nào Thanh tịnh cũng trêu chị Phụng được hết, chị chẳng thấy chùa một cột chỗ nào! He he... chúc em vui nghen, thân.
Bất chợt nhìn chị Phụng
trẻ đẹp hơn kia kìa
bên hồ xanh thăm thẳm
Hà Nội ơi thấy không?
Hehe...! Hôm nay mới thấy cái ảnh rõ...duyên!
mến chúc chị của em vui nhé!
Bất chơt thấy một người
Bên bờ Hồ Gươm đứng
Bất chợt gốc cây lặng
cho ai dựa cây ơi
Bất chợt hồ ngưng sóng
Cho xanh.. xanh cả trời
Thế là mình được một bài thơ baythi tặng rồi, cảm ơn em nhé.chúc vui.
Ảnh rõ duyên nhưng đường đời gặp những vô duyên mới chết, chúc em vui nghe, thương nhiều.
HÀ NỘI HUN HÚT NỖI BUỒN TRÔI
Hồ Tĩnh Tâm
Từ bến nhớ đê sông Hồng đêm ấy
Nỗi buồn trôi hun hút đã bao năm
Thời gian lạc loài biền biệt xa xăm
Hai đầu Trường Sơn gánh tình ta nặng trĩu
Bờ cỏ may không thể nào vá víu
Đạn bom tắt rồi tắt cả mối duyên xưa.
Anh trở về lạc lõng dưới cơn mưa
Mưa phùn mùa đông đường Cổ Ngư u ám
Tóc em dài chảy nỗi buồn ảm đạm
Tiếng chuông chùa Bộc gọi về đâu…
Còn nhớ không em Gia Lâm tím sầu đâu
Ta về Hội Lim con đường đất đỏ
Lơ thơ sông Cầu lơ thơ ngọn gió
Chòng chành ơi đến hẹn chẳng chờ nhau.
Lời nguyện giêng hai lỡ hẹn trầu cau
Đừng quên Nghi Tàm chiều đông nhóm lửa
Hoa huệ trắng chạnh lòng cắt cứa
Ai bủa lưới Tây Hồ mà giăng mắc buồn vương!...
Chiến tranh đi qua hoa cỏ dại bên đường
Còn kể mãi phút nồng nàn hôm ấy
Tất cả qua rồi nhưng nhìn đâu cũng thấy
Nụ hôn chói ngời sức rồng lửa Thăng Long
Rạo rực sông Hồng sức khát vọng hằng mong
Ta trút hết cho nhau trước giờ anh ra trận
Đời lính chiến khi trở về lận đận
Nước sông mùa lũ đỏ cồn cào.
Chuyện cũ năm nào còn lấm tấm trời sao
Con đường xà cừ xanh xao mắt nhớ
Gốc sấu Thuyền Quang nghẹn ngào hơi thở
Hà Nội rung ngân sáu sợi dây đàn
Bập bùng ghi ta niềm xao xuyến không tan
Ô Quan Chưởng ô gì lý ngựa ô ai hát
Quan Họ lại về đơn chiếc một mình anh…
Một mình anh tựa tháp Tả Thiên Thanh
Viết vào trời xanh chữ “Tâm” thánh nguyện
Hoa lộc vừng hồ Gươm vẫn rụng đầy xao xuyến
Hà Nội vắng em rồi anh biết hát cho ai…
HTT
Bài thơ của anh mang nặng nỗi lòng còn hơn cả phù sa sông Hồng, nhưng mà có phù sa mới nuôi cây lúa tốt phải không anh,he he...trên tấm hình đăm chiêu nhơ nhung kỉ niệm chứ gì!Em biết anh đang...về ai rồi !chúc anh vui nghen!