Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

CHỦ NHẬT CỦA TÔI

guyenthiphung 16 October, 2010 21:36 Văn NGUYỄN THỊ PHỤNG Đường dẫn cố định Trackbacks (0) góp ý (8) Bản inBản in
 
                    CHỦ NHẬT CỦA TÔI (10.10.2010)
         
          Vẫn có thói quen dậy muộn
          Điện thoại reo, 8h 30', Mai Dung gọi : Phụng ơi, đang làm gì đó, hôm nay mình thực sự mới rảnh rỗi, xuống chơi nghen!
          Mấy ngày nay mưa dầm mưa dề, mưa lạnh cả đất trời, không ra khỏi nhà giờ muốn bước chân xuống giường đi ngay, nhưng bạn mời buổi chiều kia mà.
          Tập thể dục xong gần 9h, bỏ ăn sáng dùng buổi trưa tiết kiệm một phần rồi. Thế là ngồi vào bàn gõ cho xong bài viết lỡ dở từ đêm hôm. Lại có khách, anh Đào Viết Bửu sau đó chị Trướng qua, tôi mở trang blogs cho anh chị xem hình và thơ của anh Hồ Dzu gởi tặng. Kim Chi ghé thăm cô, sáng mai đi Đà Nẵng có việc cần. Mời ở lại dùng cơm, nhưng tất cả vội vàng...Tôi không quên uống thuốc đúng liều theo toa bác sĩ dặn ...
         Điện thoại reo, số lạ. Thì ra Trần Mai Hường sử dụng sim khuyến mãi nói chuyện thơ và có ý viết văn. Theo em, chỉ có văn mới tải hết những gì về vốn sống thường ngày, những chiêm nghiệm đã gom góp từ lâu...em nay đã gần 40 tuổi còn nhỏ gì nữa phải không chị!... Rồi Lê Bá Duy nhắn tin: Em đã đăng bài của chị trên vanthoviet.com rồi, chị vào đọc nhé!... Điện thoại reo, số lạ: Tôi là Lê Minh Dung đây, cảm ơn chị đã viết cảm nhận tập thơ Đoản Khúc Em (NXB Hội Nhà văn 2010). Chị đã nói dùm những suy nghĩ rất thực của tôi hay lắm! - A, không có gì, thưởng thức tới đâu tôi viết tới đó theo mạch cảm xúc trong từng bài thơ của anh. Tôi đùa: chỉ có cảm ơn thôi sao!... Anh cười giòn trong máy nghe rất rõ: ...  -Anh yên tâm đi, tôi viết theo hứng thú như họa sĩ ngắm núi sông rồi dùng bút màu vẽ lại bức tranh thiên nhiên sinh động hiện ra trước mắt người xem. Chào anh nhé, hẹn vào thành phố tôi sẽ gọi lại! - Vâng, cảm ơn chị!...
       
          Tại nhà Mai Dung, từ trái sang:Phụng,Thảo,Dung,Cúc,Xuân.
    
      Rộn ràng theo từng giờ, chiếc xe Angox màu đen êm ru với tốc độ 40 cây số thẳng về Quy Nhơn, đón bao nhiêu niềm vui thường ngày, còn Trịnh Công Sơn bảo: Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui thì sao nhỉ, bỏ niềm vui này thì tiếc niềm vui khác, phí uổng... Chiều vàng pha chút hơi sương nhưng chưa lạnh, dòng người tấp nập đủ màu sắc, xe cộ nhộn nhịp. Những chiếc áo xanh tan tầm từ các khu công nghiệp ngược chiều hối hả hối hả hơn, mặc dù hôm nay chủ nhật có lẽ tăng ca vậy. Còn 5' nữa, tôi vào sang mấy tấm hình tặng Thùy Tâm và nhỏVàng chụp hôm họp mặt về nhà mới của bạn. Dừng xe trước nhà đúng năm giờ chiều, Mai Dung còn quét dọn trên tầng hai, chỉ gặp anh Trang, gã đầu bạc nhưng miệng cười rất trẻ trung, đó là tình yêu đầu đời của bạn từ còn học phổ thông cho đến tận bây giờ... đang xới cơm cho thằng con(chỉ sống đời sống thực vật) hai mươi bảy tuổi ăn. Còn hai con trai lớn nhỏ nữa đã đi làm xa. Có lẽ Mai Dung là người bạn chân tình tôi quý mến nhất. Chiều xuống thật nhanh, ánh điện trong nhà sáng hơn, tôi tranh thủ leo lên bàn đạp thể dục của bạn vừa mua về, nắm hai thanh đẩy tới đẩy lui điều khiển hai chân chạy theo tốc độ thăng bằng làm cả người tôi ấm lên, khỏe thêm ra. Sau đó, anh Trang đi dự tiệc cưới người bạn ở cơ quan, còn Mai Dung lấy mấy hộp sữa chua mời tôi lên lầu vừa ăn vừa chia sẻ những buồn vui thường ngày...

       Tôi cùng Mai Dung đến gởi mấy tấm hình hôm 2.9 họp mặt những người gieo hạt của Cúc, Thảo, Xuân ở Quảng Ngãi và tập sách Vận Mệnh Do Bạn Quyết định của Ngụy đình Thi ở Sài Gòn nhờ đưa tận tay Đình Huệ. Rất mừng có cả vợ chồng bạn ở nhà, thăm hỏi sức khỏe và kế hoạch sắp tới cho chuyến đi thăm bạn bè, thầy cô... Chia tay gia đình Huệ và Hoa, tôi cho xe chọn quán phở đường Trần Phú rẽ vào, một phụ nữ khoảng bốn mươi, mặc chiếc áo thun màu xanh nhạt, quần âu màu xanh đen đậm lửng đến đầu gối ôm sát người trông trẻ trung xinh xắn lắm, tóc dài cột lại gọn gàng thả ra sau lộ rõ khuôn mặt tròn trịa, miệng cười thật duyên mời chào vui vẻ, còn Mai Dung cứ chùng chình không muốn vào. Thì ra chủ quán là phụ huynh học sinh của bạn. Chị đã không lấy tiền còn cảm ơn hẹn lúc nào đến nữa kia chứ!...
       Dọc theo đường phố người qua lại nhộn nhịp, tôi theo tay chỉ dẫn của Mai Dung vào cà phê đường Trường Chinh thẳng góc với Nguyễn Tất Thành. Bên cạnh li cam vắt, ngồi cắn hạt bí rang tẩm muối mằn mặn mà mở ra những câu chuyện ngọt ngào thấm đẫm sâu nặng tình cảm bạn bè của chúng tôi . Mười phút sau Hà Nam có mặt, gọi cà phê đen, còn Cẩm Vân báo lại bận việc đột xuất không thể đến được. Chiếc ghế bỏ trống bên cạnh Mai Dung trong quán cà phê Tiếng Xưa vẫn không làm vơi được thời sự Tiếng Nay trong nghề dạy học của chúng tôi. Nào là học sinh ỉ lại dựa dẫm vào thế quyền của cha mẹ lười học đã bị Hà Nam (GV trường chuyên THPT Lê Quý Đôn) nói thẳng vào mặt: Em hãy biết đứng thẳng lên và đi bằng chính đôi chân của mình! Nhưng sau chính em HS ấy quay lại cảm ơn thầy, chỉ có thầy cho em hiểu được điều đó. Nào là học sinh đến lớp tổ chức mua bán điện thoại di động trả góp lấy lời, một việc làm không đúng với điều lệ của trường phổ thông, giáo viên chủ nhiệm lớp phải mời phụ huynh đến. Họ ngang nhiên trả lời tập cho con tôi mua bán!... Hay có những trường hợp không thuộc bài, bỏ lớp, gây gỗ đánh nhau,... nhiều lần như thế, mời gia đình thì họ từ chối bảo tôi bận phải đi công việc với " cán bộ lãnh đạo cấp..." tỏ rõ quan hệ của mình to tác lắm! Hay những món quà " nặng" trong ngày lễ  rồi xem "nhẹ" giáo viên biết chừng nào. Hay thái độ những " bậc" thầy cô vừa mới ra trường đối với những người sắp nghỉ hưu. Hay tranh nhau làm công tác chủ nhiệm của những lớp có học sinh là con các tiểu gia, đại gia... Rồi đến chuyện đổi mới dạy học văn liên tục... quay theo như chong chóng cũng không kịp!... Nhưng tôi thích nhất khi Mai Dung kể lại hôm nhà trường THCS Lê Hồng Phong Quy Nhơn tổ chức giao lưu thơ với Câu lạc bộ Văn học Xuân Diệu có mặt đầy đủ một số nhà thơ là nhà báo Trần Quang Khanh trẻ trung hoạt bát, nhà thơ là nhà lính như Vân Bích, tuổi gần 90 mà vẫn khỏe khoắn yêu đời, nhà thơ nhà giáo Đặng Quốc Khánh chững chạc mẫu mực với giọng ngâm thơ thâm trầm ấm áp lắm,... còn mời Mai Dung đọc tứ thơ bốn câu trải nghiệm của mình:
NGÀY XƯA...
Ngày xưa của chúng mình không phải trong cổ tích
Ngày xưa của chúng mình nhiều vất vả, đắng cay
Thế mà... sao vẫn nhớ ngày xưa ấy!
Để chuyện bây giờ không phải "Xưa rất xưa"
                            (Tháng 9. 2010/ Nguyễn Thi Mai Dung)
         Đó là bức xúc của bạn, rồi như muốn trả lời thắc mắc không hiểu của ai đó lại gởi cho tôi đôi điều về một bài thơ nhỏ:
         Có lẽ tôi là người hay sống với những hoài niệm. Không phải hoài niệm về một thời quá khứ vàng son nào cả. đó chỉ là hoài niệm về những năm tháng của cuộc sống thực còn nhiều vất vả nhưng nồng ấm tình người, yêu thương tình bè bạn, tôn kính tình thầy trò, thủy chung tình chồng vợ,... Những điều đó là có thực, không mơ hồ hay lung linh huyền ảo trong thế giới thần tiên. Nó là những năm tháng mà chúng ta đã sống và rồi nó trở thành những nỗi niềm đau đáu trong ta khiến ta không thể nào quên được.
        Còn bây giờ không phải là tất cả, nhưng có biết bao người đã quên mất rồi "ngày xưa" ấy. Nếu có ai nhắc đến, họ lại chép miệng bảo rằng: " chuyện đó xưa lắm rồi, nhắc làm gì nữa".
        Có những cái xưa trở thành lạc hậu, có những cái xưa trở thành cũ kĩ, nhưng cũng có những cái xưa chúng ta cần phải gìn giữ, cần phải nâng niu trân trọng để nó được trở thành miền kí ức thiêng liêng, trở thành điều vững bền, trở thành niềm tin trong cuộc sống. Và tôi là một trong số những người xin muốn được giữ gìn "Ngày xưa" ấy. ( NTMD)
         Ngày xưa của bạn nhưng Ngày nay rất cần. Ngày xưa là cái gốc, cái mốc trụ vững cho thân đâm cành, nảy lộc đươm hoa kết trái. Quả có ngọt, hương có thơm cũng phải nhờ bàn tay chăm sóc từng giờ từng ngày. Hay là những trăn trở của một nhà giáo yêu người, yêu nghề muốn sẻ chia cùng tôi...
        ... Trăng non đã khuất tự lúc nào, sương đêm bắt đầu thấm lạnh qua lớp áo khoác ngoài chạm vào đôi cánh tay gầy guộc, còn con đường thưa thớt ánh đèn xe, những con phù du tới tấp lao mình vào bóng điện tròn trên cột cao dù chỉ một lần trong đời như thế!... Đó chỉ là phù du, tôi mỉm cười một mình, mở khóa vào nhà, đưa tay mở vòi nước rửa mặt. Trời đất, thì ra... lúc chiều chị tôi sang  tưới cây quên đóng ống nước lại. Còn tôi vẫn nhớ đọc cho hết chương truyện cuối cùng tiểu thuyết hai tập " Người giàu Người nghèo" của Irwin Shaw (NXB Hội Nhà văn). Và tự lúc nào đến không giờ đêm nay tự dưng nước mắt tôi lăn ra vỡ vụn trên má mình...
                                           11.10.2010 / NTP     

8 Comments Add your own

1. Hoa Tím | Gửi chị Phụng | 17/10/2010 12:45

Ngày chủ nhật của chị...khá bận rộn nhưng đầy ý nghĩa và thú vị lắm chị ạ!
Lần đầu tiên thăm nhà, Hoa Tím chúc chị mãi lạc quan, yêu đời và nhiều sức khỏe chị nhé!
2. vũ thu huế | Re: CHỦ NHẬT CỦA TÔI | 17/10/2010 15:45

những chủ nhật như thế này luôn là niềm mơ ước của em đó chị. chúc chị luôn vui nghe.
3. nguyenthiphung | CHỦ NHẬT THẬT VUI | 17/10/2010 19:58

Hoa Tím thăm chị là một bất ngờ lớn, chúc em Diện 20.10 nhiều niềm vui nghen.
4. nguyenthiphung | CHỦ NHẬT... | 17/10/2010 20:05

Hình như chủ nhật nào chị cũng có nhiều niềm vui đó Thu Huế ơi, chúc cả nhà em đêm CN quây quần vui nhé, thương.
5. Dzu- htt | gởi Phụng | 20/10/2010 11:40

Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10, anh chúc em vui khỏe và viết được thiệt nhiều nhen! À quên, cả chụp ảnh cũng thiệt nhiều nữa. Ăn cũng thiệt nhiều. Uống cũng thiệt nhiều. Đi chơi cũng thiệt nhiều. Giao lưu với bạn bè cũng thiệt nhiều! Cái gì cũng thiệt nhiều, nhưng nhớ người ta thì in ít thôi.

http://lh3.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5uxh66ckI/AAAAAAAAAG4/0E-S3VDNTvs/498d6499f8fq9.jpg
http://lh4.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5uxiITY9I/AAAAAAAAAG8/67IWWpcELeI/448120577_742ac96747.jpg
http://lh4.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5uxtlvBuI/AAAAAAAAAHA/Tl5wOJSWZUM/1700139990_fff9287052.jpg
http://lh6.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5uxufVpuI/AAAAAAAAAHE/Z3AzxgOlC8I/2482389556_b4d955c422.jpg
http://lh5.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5uxw2bxpI/AAAAAAAAAHI/zKm9cpZclKM/2520184813_85350285c1.jpg

6. nguyenthiphung | @ANHHODZU | 20/10/2010 19:54

He he...cảm ơn anh nhiều, nhưng với em tất cả ngược lại mới chết chứ! Làm sao bây giờ?!!!...Chúc anh vui khỏe nhen!Tình thân.
7. Dzu | gởi Phụng | 21/10/2010 06:09

Gởi lời chào buổi sáng tới Phụng!
Dzu kể Phụng nghe chuyện này cho vui vào đầu một ngày mới nhen!
Vùng nọ, có một người vợ luôn cãi nhau với chồng về mọi chuyện, và không bao giờ nghe theo lời chồng; trái lại, chị ta luôn làm ngược với những gì chồng dặn, và lấy thế làm hả hê lắm. Hôm đó Tuy Phước có chợ Phiên. Thấy vợ thức dậy để đi chợ từ lúc gà mới gáy canh tư, người chồng dặn, hôm qua người ta mới đào cái hố sâu thăm thẳm bên đường, mình nhớ đi bên trái, đừng đi bên phải, rơi xuống hố sâu là chết đấy.
Yên trí rằng thế nào vợ cũng không nghe lời mình, cũng sẽ rơi xuống hố mà chết, và mình sẽ không còn bị vợ cãi vã hàng ngày nữa, anh chàng lăn ra khò khò ngủ tiếp. Thế nhưng gà vừa gáy canh năm, đã nghe tiếng gõ cửa, đã nhìn thấy Diêm Vương xuất hiện.
- Này anh kia! Anh theo ta xuống ngay âm phủ nhận vợ anh về, chứ ta chịu hết nổi rồi. Vợ anh mới xuống đã cự cãi um sùm với hết thảy mọi người, già cả như ta mà nó cũng không tha. Nó đang cãi loạn cả lên. Anh xuống đón ngay vợ anh về cho ta nhờ.
Anh chồng nghe nói đổ mồ hôi hột, chắp tay vái lạy Diêm Vương như tế sao trên trời.
- Cụ ơi! Cụ Diêm Vương ơi! Con lạy cụ! Cụ xử vợ con sao thì xử, chứ con hãi vợ con lắm, con không dám rước rước nó về nữa đâu. Chính con đã đào cái hố ấy đấy. Lạy cụ làm ơn làm phước tha cho con!
Diêm Vương nghe vậy, chỉ còn biết ngao ngán lắc đầu, rồi ngửa mặt lên trời mà than.
- Kiểu này chắc ta chết sớm, bởi ta chịu sao nổi con vợ hay cãi hành cãi tỏi của anh.
Đấy. Phụng cứ liệu liệu làm ngược lời chúc của Dzu đi nhen!

http://lh6.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5vPotRzUI/AAAAAAAAAHk/--8OAbLTBxM/cuc%201.jpg
http://lh3.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5vPgF65EI/AAAAAAAAAHo/B5rv4-SfbOg/cuc%203.jpg
http://lh5.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5vP_Tny-I/AAAAAAAAAHs/PXH9zFYqzS8/cuc%20hong.jpg
http://lh4.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5vP7zS8kI/AAAAAAAAAHw/DRd4uQK46WA/cuc%20hong%201.jpg
http://lh5.ggpht.com/_h5YaUwVzptM/TL5vjvws22I/AAAAAAAAAH0/NnXsXPkNRq0/cuc%20trang%202.jpg

8. nguyenthiphung | CHỦ NHẬT CỦA TÔI. | 21/10/2010 15:07

He he...trời thu anh sang tặng em hoa cúc là hợp với không gian mùa, anh kể câu chuyện lí thú thật, mà nè làm sao rung cây nhác khỉ được, em nhớ câu chuyện anh chồng không nghe lời vợ,Trong lúc hai vợ chồng đang tắm ở bể bơi, có một con mèo đen đang đi trên bờ, chị vợ hỏi:anh biết con mèo có màu gì? Người chồng trả lời: màu trắng.Chị vợ tức mình quá mới nắm đầu anh chồng nhận chìm xuống nước!He he...Còn em cũng muốn theo ý anh nhắc nhở mà đâu tìm ai chia nỗi nhớ cho người khác được!hi...chúc anh vui khỏe nghen.Tình thân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét