Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

MỘT CHÚT CHO “THƠ TÌNH DUYÊN HẢI MIỀN TRUNG”

MỘT CHÚT CHO “THƠ TÌNH DUYÊN HẢI MIỀN TRUNG”
             Yêu thơ và đến với thơ thật vô tư và trong sáng. Vô tư vì bản thân đâu có thơ in trong tập, bởi chưa nắm bắt thông tin kịp thời. Và nếu có tham gia thì chắc gì thơ của mình được chọn đăng. Nhưng may mắn lại có tên trong bài thơ “ Nửa vầng trăng” của Lê Bá Duy viết tặng chị Phụng và anh HTT. Có phải là cơ duyên mà tác giả đã mời nhân vật sống đến với ngày hội lễ ra mắt tập Thơ tình duyên hải miền Trung hay không, hay là Thu Hồng- Nhà thơ ở Phú Yên nói qua điện thoại: Vào Tuy Hòa chơi nghe chị Phụng, em nhường tiêu chuẩn nghỉ ở khách sạn cho chị nghen!...
         Niềm vui cứ thế đợi chờ, rồi trưa thứ bảy đã đến. Cái nắng cuối xuân lúc này cũng khá gay gắt, hai gã tài xế Bá Duy và Văn Phương vững vàng tay lái tốc độ trung bình 40km/ giờ, nhưng anh Trần Viết Dũng sốt ruột còn bảo chạy như thế đến nơi khai mạc mất rồi, anh mạnh dạn thay tài. Chưa được ba giờ đồng hồ đã có mặt tại khách sạn Long Beach- 17 đường Độc Lập Tuy Hòa sớm hơn dự định sáu mươi phút, mặc dù trên từng cây số còn dừng lại nghỉ ngơi, các anh bật lửa hút thuốc cho đỡ cơn ghiền. Còn tôi chỉ là người ngồi sau, cái nắng cái gió đã có bác tài phía trước gánh hết, tha hồ thưởng ngọn màu xanh của rừng dừa hai bên đường như vói ra vẫy gọi,  xanh của biển trời ngàn năm không hề thay đổi, và trong tôi xanh lên những bỡ ngỡ lần đầu tiên đến với Tuy Hòa, những rạo rực đến với bạn bè thân yêu, đến với tình thơ xao xuyến quá đi thôi!

       Con đường Độc Lập chạy dài dọc theo bờ biển, đối diện là rừng dương chịu đựng nắng mưa theo mùa dào dạt vươn xanh, trên mỗi gương mặt rạng rỡ và nhất là đôi mắt đưa tìm người thơ với nhau nơi tiền sảnh của khách sạn Long Beach lúc này không ngớt rộn rã, những cái tay bắt tay áp thân thiện không rời. Lễ ra mắt giới thiệu tập Thơ tình duyên hải miền Trung đúng thời gian quy định, tôi yêu thích thơ mà lại thơ tình thì không thể thiếu trong đời sống tâm hồn của các thi sĩ. Một số tác giả được đọc thơ là đại diện cho mỗi tỉnh duyên hải miền Trung. Tôi lại thèm nhìn chút: Mưa bụi ở Bồng Sơn của Thanh Xuân ở Quy Nhơn sao mà dễ thương đến lạ trong hai khổ thơ cuối:
Sau lưng phố phường rộn rã
Cánh đồng kể chuyện ngày mai
Mồ hôi nẩy mầm xanh lúa
Em gánh nụ cười trên vai.
Mùa đông tôi làm khách lạ
Thế rồi “ chết cứng”…Bồng Sơn
Mơ mình tan trong mưa bụi
Lâu dần thấm đất Hoài Nhơn
.
         Rồi lại một Trần Viết Dũng ở Tây Sơn cũng thật bất ngờ đến với ngày thơ không phải là bài được chọn đăng trong tập, nhưng thật xúc động chân tình nhớ nhung khi một lần về Tuy Hòa:
 MẮT TUY HÒA
Bây giờ có lẽ ta chờ
Em xa có lẽ bây giờ cũng mong
Một bờ trải một bến sông
Một con đường đẫm sương đồng ướt mi
Dễ gì buồn bỏ ta đi
Và em thơ dại dễ gì yên vui
Hiên phơi áo cũ ngậm ngùi
Trăm con chim nhỏ tới lui chia buồn
(Trần Viết Dũng)
     …Và còn thật nhiều bài thơ tình được đọc hôm đó tôi cũng đã nhớ hết, mỗi bài thơ là một sắc hương nồng nàn đằm thắm trong tình yêu có ngọt ngào, đắm say, mơ mộng,... Mà đêm nay ở Tuy Hòa trăng mười bốn tròn lắm rồi nhưng“ Nửa vầng trăng” của Lê Bá Duy gợi lại kỉ niệm khó quên với nhà văn HTT những tháng ngày về thăm Bình Định: “ Mai này khuyết nửa vầng trăng/ Vắng anh nỗi nhớ vết hằn thời gian” để lại trong tôi những cảm xúc không nguôi. Đêm Tuy Hòa, đêm giao lưu thơ nhạc ngoài kế hoạch của ban tổ chức cũng ấm áp khi có MC- nhà thơ, nhà giáo Trần Hà Nam linh động cho các bạn tự giới thiệu về mình và đọc những bài thơ yêu thích. Hấp dẫn nhất là trong cuộc chơi ai vi phạm phải nộp phạt một trăm ngàn đồng với điều kiện khi bạn đang đọc thơ hay đang hát lại chen ngang vào. Thế là tôi lại là người đầu tiên mở hàng bỏ vào quỹ chung trong tiệc rượu Bàu đá dễ thương chưa từng có từ trước đến nay. Mỗi người tham dự đêm thơ giao lưu sẽ đọc một bài tâm đắc nhất, và  rất tiếc tôi chưa thể là học trò Lê Quý Đôn để uống hết thơ tình của đêm trăng ngà ngc du yêu này, và thật ấn tượng với giọng hát tuồng rất điêu luyện của Trần Hoa Khá hai câu trong “ Hộ Sanh đàn” của Đào Tấn: “ Lao xao sóng vỗ ngọn tùng/ gian nan là nợ anh hùng phải vay”. Thơ nhạc dưới ánh trăng vừa tàn, thơ nhạc vào trong phòng nghỉ ở khách sạn đến hơn hai giờ sáng, mặc dù cửa phòng đóng kín mà tiếng đàn của Lê Trọng Nghĩa cứ thánh thót vang xa, vang xa…
       
Một chút cho
      Chiếc cầu Đà Rằng là nơi gặp gỡ chia tay của chúng tôi với Tuy Hòa, Phú Yên. Nước trong xanh bình yên lặng lẽ đổ ra biển nói gì với gió khơi với con sóng muôn trùng ngoài xa kia?! Đoạn đường trở về cũng bằng đoạn đường lúc ra đi, mặc dù có thêm Hoa Khá và Lê Ân tháp tùng, cà phê võng đong đưa cứ luyến lưu bước chân thi sĩ: Nhưng không thể… Tuy Hòa ơi xanh lắm!
                                          18.4.2010/ Nguyễn Thị Phụng.
                        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét