Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

THEO MÙA GIÁNG SINH

THEO MÙA GIÁNG SINH


Bên nhà thờ Làng Sông ở Tuy Phước
Lại một mùa giáng sinh
An bình và hạnh phúc
Tia nắng mới lung linh
Chia đều cho vạn vật

Cây thông xanh mặt đất
Theo mùa giáng sinh vui
Biết yêu người trần thế
Cây Thánh giá mỉm cười

              24.12.2009 / Nguyễn Thị Phụng

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

QUÊN MÌNH CHO ĐẤT NƯỚC

KỈ NIỆM NGÀY THÀNH LẬP QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT NAM (22.12.1944)
VÀ NGÀY QUỐC PHÒNG TOÀN DÂN
            QUÊN MÌNH CHO ĐẤT NƯỚC                       Tặng các chiến sĩ biên phòng Việt Nam
Chưa một lần đặt chân lên biên ải
Nhớ ý thơ Tuấn Khải vọng nước nhà...*
Việt Nam ta vang khúc khải hoàn ca
Thời Đinh, Lí, Trần, Lê,...
...sóng Bạch Đằng, Gò Đống Đa, Xoài Mút,...
Khí thế tiến lên như tên vun vút
Đại thắng Mùa Xuân dân tộc anh hùng
Lịch sử ta- lịch sử mấy ngàn năm
Muôn triệu trái tim bền gan chiến đấu!...

Tự hào thay, lòng sục sôi nung nấu!
Chiến sĩ biên phòng hải đảo xa xôi,...
Cả ngày đêm trên chốt cao vời
Chắc tay súng giữ bình yên đất nước
Chắc tay súng hậu phương vững bước
Cho chúng ta náo nức đến giảng trường
Cho lúa vàng trĩu nặng hạt yêu thương
Cho nhà máy, nông trường,... luôn hoạt động
Cho cánh diều giữa trời xanh lồng lộng
Cho hương nồng hòa quyện trái tim yêu
Cho sớm mai ríu rít tiếng chim kêu
Cho nắng ấm trải đều hình chữ S
Cho ngày Hội toàn dân vui như tết
Cho bạn bè thế giới đến gần ta
Cho Việt Nam đất nước của thi ca
Chắp cánh chim câu ngọn nguồn chân lí...


Ôi quý sao lính biên phòng giản dị!
Áo xanh màu bất tận với thời gian
Trong tình huống nào dẫu có nguy nan
Vẫn vững chãi nơi tuyến đầu Tổ quốc
Tự hào thay lính biên phòng chân chất
Nở nụ cười ngạo nghễ hiên ngang
Đồi núi thảo nguyên cây cối ngút ngàn
Hải đảo xa xôi bốn mùa sóng gió
Tiếp nối cha anh chiếc Gươm thần sáng tỏ**
Yêu hòa bình trái tim Việt kiên trinh.
                     19.8.2007 / Nguyễn Thị Phụng.
____________*Bài thơ "Hai chữ nước nhà"(Á Nam Trần Tuấn Khải)
**Truyền thuyết Hồ Gươm

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

MỘT SỐ HÌNH ẢNH TRONG NGÀY
TƯỞNG NIỆM NHÀ THƠ XUÂN DIỆU
 



Chủ nhiệm CLB Văn học Xuân Diệu Trần Quang Khanh đón Nhà thơ Thanh Thảo từ Quảng Ngãi vào, đi bên cạnh là  NS Trần Hinh
     






MỘT SỐ HÌNH ẢNH TRONG NGÀY GIỖ XUÂN DIỆU

Sông Gò Bồi trước nhà tưởng niệm Xuân Diệu
























 

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

BỮA NAY LẠNH MẶT TRỜI ĐI NGỦ SỚM

TƯỞNG NHỚ 25 NĂM(18.12.1985 -18.12.2010) 
          NGÀY MẤT NHÀ THƠ XUÂN DIỆU
 


BỮA NAY LẠNH MẶT TRỜI ĐI NGỦ SỚM
        Bữa nay lạnh... mà lạnh thật, chỉ còn bốn ngày nữa đến tiết Đông chí rồi. Anh đã vội ra đi để lại ngậm ngùi tiếc nuối cho biết bao trái tim yêu quý anh! Anh nào còn cha, còn má cùng thương nhớ anh. Có những tâm hồn khao khát gặp anh,yêu anh, bởi anh là người con Tuy Phước hiếu học, nặng nghĩa tình của vạn Gò Bồi đẫm hơi muối mặn nồng nàn ngàn năm nhịp nhàng con sóng của biển khơi ngoài xa kia. Anh có một tuổi thơ hồn nhiên mát mẻ quanh lũy tre làng ven sông. Anh lớn lên trong mái ấm gia đình ăm ắp câu hò hồn quê của mẹ bỗng trầm, bài học tình người của cha ấm áp, của bàn tay bà ngoại chăm chút vỗ về nhắc nhở quan tâm. Nào anh có bao giờ tự hào về mình đâu, nhưng tất cả yêu quý anh, gọi anh hai tiếng trìu mến: Xuân Diệu!
        Ba mươi ba năm về trước, sáng thứ hai đến trường, mới chắp răng chắp lưỡi vì đêm hôm chủ nhật có Nhà thơ Xuân Diệu đến trường nói chuyện thơ. Sao mà tiếc đứng tiếc ngồi, tiếc luôn cả tuần lễ biết khi nào có dịp gặp anh, nghe anh đọc thơ tình . Với lại thông tin liên lạc hồi đó làm gì bắn nhanh như bây giờ. Tôi còn nhớ như in các bạn nữ ở nội trú cứ tủm tỉm cười khi kể về anh : Xuân Diệu đâu chỉ nói chuyện thơ, đọc thơ tình không thôi, mà còn đề cập đến nhiều vấn đề hấp dẫn trong xã hội nhất là về kế hoạch hóa gia đình, tình yêu đôi lứa. Cả hội trường vỗ tay cười to thích thú khi nghe Nhà thơ nói chẳng hiểu vì sao mấy anh mấy chị thời nay đâu muốn rửa một cái lỗ đít mà lại muốn rửa nhiều cái lỗ đít chứ!... Ôi cha, anh nói thế mà nghiêm túc đấy! Không một chút đùa giỡn nào đâu nghen!
         Rồi lần thứ hai anh về thăm quê ngoại, náo nức thế nào cũng được gặp anh. Đêm hôm đó tại UBND huyện Tuy Phước gần lắm, đầm ấm lắm mà có đi được đâu! Hai con còn nhỏ, phương tiện đi lại bằng xe đạp, trời không trăng sao, đường thì chưa có điện sáng như bây giờ. Lại hẹn. Và riêng Xuân Diệu với những trăn trở thách thức trái tim : Đêm ngủ ở Tuy Phước. Vâng, đêm ngủ ở Tuy Phước là để mà không ngủ, anh thức với quê hương mình những kỉ niệm của ngày xưa và của hôm nay rộng đồng tốt ruộng... :


Bãi cát Gò Bồi quê anh
ĐÊM NGỦ Ở TUY PHƯỚC*
Đêm ngủ ở Tuy Phước là để mà không ngủ
Những con dế cùng tôi thức suốt năm canh.
Thức những ngô
i
sao, thức những bóng cành,
Đêm quê hương thương cái hương của đất...

Ngủ không được bởi gió nồm từ biển lên cứ nhắc
"Trọn mình anh đã nằm giữa lòng tôi
Khi má anh sinh ra
Anh đã thở hơi nước mắm ngon của vạn Gò Bồi
Nên tới già thơ anh còn được đậm đà thấm thía..."
Ngủ không được bởi nhớ cha tôi là thầy đồ Nghệ
Đem tôi theo ngồi dạy học các làng
Nghe bài chòi cắc cụp cắc ở chợ Tết xã Văn Quang.
Ôm cái cột đình làng Luật Bình rồng lượn...

Tim ta ơi, ta đố em ngủ được
Khi những buổi trưa của thuở nhỏ lại về...
Đi lượm xoài non rụng với khèo me
Một cái vườn hoang là một địa đàng cho mình khám phá
Có gì hơn mẹ với con, có chi bằng cơm với cá
"Lục lạc kêu rang rảng, bánh tráng bẻ dòn dòn"
Những ngọt bùi của quê má thân thương
Cái sân trường có trái vông đồng rụng xuống...

Bây giờ Tuy Phước rộng đồng tốt ruộng
Con đê ngăn mặn gió biển ru trời
Đập Thạnh Hoà kênh mương toả xanh tươi
Tiếng trạm bơm động ba hồ chứa nước
Một mảnh thịt của hồn ta - ôi Tuy Phước!
Bà Ngoại ta còn phảng phất ở đâu đây
Bánh ít lá gai, bánh ú mập đầy,
Hoa quả bốn mùa cũng từ ngoại mà ra tất cả...

Đêm ngủ ở Tuy Phước để mà không ngủ
Thức với quê hương như vậy đã vừa đâu
Xin thơ ta được thức mãi về sau.
Với Tuy Phước, ngày nào còn đất nước

      (16/2/1982 - 25/2/1982 / Xuân Diệu)
          Biết bao giờ được gặp anh đây!...
        
 Bữa nay lạnh..., nén hương trên bàn thờ anh tỏa ra từng đường vòng vèo xoắn xuýt, bay lên cao một chút bềnh bồng ngỡ mái tóc anh chập chờn đâu đó. Nhưng thực tại anh ngồi trang trọng đưa mắt điểm danh từng khuôn mặt đến thăm anh thiếu vắng những ai! Làm sao đầy đủ được?! Có người thì bận công tác, chợ búa, con cái, đường xa,... Bởi cuộc sống luôn bề bộn nối tiếp.

        Trầm hương nghi ngút sưởi ấm căn giữa nhà tưởng niệm Xuân Diệu. Gian phòng phía trên là trưng bày một số hình ảnh, tác phẩm thơ văn anh. Gian phía dưới là phòng khách đầy ắp kỉ niệm về anh yêu thương và trân trọng. Bên ngoài trời buốt giá. Quả thật bữa nay lạnh mà. Bầu trời như sà thấp hơn bởi những đám mây xám xịt theo gió mạnh mẽ vồ vập bao trùm muốn ôm lấy chúng tôi, lúc đầu đã lất phất vài hạt bay bay ngỡ thế nào cũng mưa. Nhưng kì lạ lắm, năm nào cũng vậy, hình như từ trên cao ấy anh đã đưa tay che chắn cho chúng tôi ngồi bên nhau giữa cái sân rộng tâm tình với anh, đọc thơ anh, hát khúc ca về dòng sông, về cánh đồng lúa quê hương Gò Bồi Tuy Phước. Cùng thưởng thức những món ăn đã vào trong thơ anh từ lúc nào : " Bánh tráng Trung Thành, nem chợ Huyện, rượu Trường Thế mê li ". Có cả món trứng gà nướng chấm muối tiêu, món cá tràu ( cá lóc) um bắp chuối, món trộn chua ngọt cổ hủ heo nhai dòn dòn, cũng như không thể thiếu bánh hỏi thịt heo chấm nước nắm Gò Bồi hương vị thơm ngon giàu chất đạm. Và sau cùng tráng miệng bánh ít lá gai đặc biệt chỉ có ở Bình  Định là tuyệt vời nhất!...
        Bữa nay lạnh... nhưng quý cái tình anh với quê hương, nơi anh cất tiếng khóc chào đời, nơi anh chập chững từng bước đi đầu tiên trong đời, nơi nuôi dưỡng hồn thơ anh từ thuở ấu thơ với lòng biết ơn sâu đậm cho anh viết những dòng chữ đầu tiên: Lòng biết ơn ngoại , biết ơn thầy mẹ, biết ơn tình làng nghĩa xóm, đường quê, ruộng vườn, dòng sông, bãi cát, con đò,... tất cả thấm đẫm trong từng câu thơ chan chứa ngọt ngào đến lạ. Mà ngoại đâu chỉ của riêng anh:
                     Bà ngoại ơi, bà ngoại có chết đâu!
                    Bà ngoại tiếp tục ở trên đời, để cho muôn lứa cháu đời đời tiếp nối.
                   "Cháu ngoại thương dại thương dột, cháu nội chưa vội gì thương"
                    Bà ngoại là người thứ nhất của quê hương...

                                   ( Miền Nam quê ngoại, Xuân Diệu)
         Với thầy mẹ thật thiết tha sâu nặng:
                    
Đội ơn Thầy, đội ơn Má sinh con
                    Cảm ơn Thầy, vượt Đèo Ngang bất kể!
                    Cảm ơn Má biết yêu người xứ Nghệ
                    Nên máu con chung hòa cả hai miền
                               
(Cha ở đàng ngoài, Mẹ ở đàng trong, Xuân Diệu)
         Còn với má từng mang nặng đẻ đau, một đời lam lũ, bền bỉ chịu đựng, anh yêu thương khao khát vô ngần:
                    
Má đẻ ra tuổi nhỏ của con
                    Thầy mất rồi, má hãy còn ở lại
                    Con muốn má sống với con mãi mãi
                    Thiên niên cùng vạn đại, má ơi!

                                         (Thơ tặng má, Xuân Diệu)
         Bữa nay lạnh... " Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm" nghe sao cứ tức anh ách cái nghịch lí của tự nhiên quá anh ạ! Hay là cái cớ để anh nói thật ở câu thứ hai tiếp theo mà chẳng cần úp mở làm chi: " Anh nhớ em, em hỡi anh nhớ em!" Vâng, anh nghĩ sao viết vậy, có thế em mới yêu anh vô cùng. Có thể anh chỉ nhớ em thôi, có thể anh nhớ một người nào đó, hay hai người, ba, bốn, năm người, hay bảy, tám, chín, mười người nữa thì sao! Thi sĩ mà yêu bao nhiêu cho đủ?!... Anh có như vậy không?!... Được làm người yêu của anh là hạnh phúc, được anh tặng thơ thì hạnh phúc cứ thế bình phương lên. Nhưng chưa bằng lòng cái triết lí lúc nào tặng cho Vũ đình Liên thật Vội vàng** là nét riêng của anh  : " Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi / Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời...". Một chút tham lam ai mà chẳng có phải không anh?! Nhưng từ khi biết làm thơ Xuân Diệu đã sống mãi với thời gian, với tất cả chúng ta rồi mà!
       Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm anh ơi!...
                                    NguyễnThị Phụng
____________         
* Trích Nhớ xuân Diệu-UBND huyện Tuy Phước
** Tên bài thơ của anh

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

NHỚ XUÂN DIỆU

TƯỞNG NHỚ 25 NĂM
 NGÀY MẤT NHÀ THƠ XUÂN DIỆU 18.12.2010 
NHỚ XUÂN DIỆU
Lắng nghe Xthì thầm tại nhà vh Xuân Diệu Tuy Phước

Nhớ Xuân Diệu, nhớ Gò Bồi Tuy Phước

Nhớ vườn xoài tuổi nhỏ thơ ngây
Nhớ bài thơ gởi lại chia tay
Không ngủ được nhớ tình người xứ Nghệ
Nhớ Xuân Diệu nhớ bài chòi Trường Thế
Nơi sinh ra giữa cỏ nội hương đồng
Nhớ Xuân Diệu càng nặng lòng khắc khoải
Đồi thi nhân trăng bàng bạc mênh mông.
                             12.2007 / NTP

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

CHỈ CÓ TAO VÀ MẦY

CHỈ CÓ TAO VÀ MẦY
          Tặng bạn Phạm Văn Phương  
Dễ thương thật: Tao-mầy
Ngày xưa ơi nhớ quá!
Viết thứ gì trong vở
Sao lại hé mở cười?!
-Tao biết rồi đâu nói
Chùm thơ... tình hi hi

Lạ chưa ướt bờ mi

Trời mưa ngâu trong mắt
Mầy nhìn tao tinh nghịch
-Ô hay nhớ chàng Ngưu!

Mầy thích đùa thế sao

Trái tim đang thình thịch
-Biết không, tao: con gái
Còn mầy là thằng trai.
-Ừ sự thật biết rồi
Nhưng mà... tao cũng vậy!

Tuổi học trò ngày ấy

Thoảng như là giấc mơ
Mầy cùng tao ngẩn ngơ
Chùm thơ nào lỡ dở!
Chuyện hôm qua bỡ ngỡ
Chỉ tao mày biết nghen
                13.08.2009/NTP
1. langhe | Re: THƠ CỦA BẠN BÈ | 20/05/2010 17:55


Bạn Phạm Văn Phương (mầy) và Nguyễn Thị Phụng(tao) hi hi...
1. hotinhtam | Gởi nguyenthiphung. | 21/05/2010 22:55
hotinhtam
Chào Phụng!
Chuyện Tao - Mầy từ ngày xưa Hoàng Thị, nhưng chắc không xưa đâu nhỉ? Đọc vẫn thấy như mới vừa đây thôi, bởi kỉ niệm tuổi học trò luôn rất đẹp, phải không em.
Phụng cứ thế mà viết, mà kể lại những chuyện về ngày xưa nhen! Nó sẽ giúp cho tâm hồn mình trẻ lại rất nhiều! Kể cả chuyện vui và chuyện buồn, tất cả đều là kỉ niệm, nó sẽ giúp đánh thức tâm hồn sống lại một thời đã qua. Bản thân anh cũng là người thích gậm nhấm kỉ niệm lắm. Ôn cố là để tri tân mà.
À, mấy lúc này sức khỏe không tốt, nên anh cũng không thức nhiều được đâu. Thức nhiều mà không nghe được tiếng người thì cũng chẳng nên thức để làm gì; thà rằng vùi vào giấc ngủ, để còn được mơ thấy tiếng của con người, phải không em!
Chúc Phụng luôn vui và khỏe nhen!

Photobucket
2. Hoài Khánh | Re: CHỈ CÓ TAO VÀ MẦY | 22/05/2010 02:27

Cái thời tao nắm tay mày
Ước làm chim bướm cùng bay lên trời
Tới khi biết đỏ mặt rồi
Là khi hai đứa bồi hồi nhớ nhau
Thời mày tao sớm qua mau
Giờ ngồi nhớ lại sợ nhàu bóng trưa...
3. nguyenthiphung | CHỈ CÓ TAO VÀ MẦY | 22/05/2010 09:40

Chào anh!Chỉ có tao và mầy mới giữ được nhiều kỉ niệm bạn bè thời xa xưa dễ thương biết mấy.Vâng, em và Phương lúc nào gặp nhau cứ tao- mầy thoải mái.Anh Hà bảo hai đứa ngồi sát nhau chụp một tấm làm kỉ niệm, trước khi anh ấy gọi ĐT cho anh hôm chiều 19.05 vừa rồi.Cảm ơn anh đã gởi lại những dòng cảm xúc chân tình cùng mấy tấm hình sưu tầm đẹp lạ.Chúc anh vui nhiều.Thân
4. nguyenthiphung | CHỈ CÓ TAO VÀ MẦY | 22/05/2010 09:45

Hoài Khánh ạ!Cái thời tao nắm tay mầy...của Hoài khánh cũng dễ thương biết mấy, bi giờ có còn ?Bóng trưa sao nhàu được?Cứ ấm áp mãi.chúc vui .Thân.
5. Cua dong kinh bac | lam quen | 27/05/2010 09:37

Tao bây giờ đã già
Còn mày thì bạc tóc
Tao gọi mày bằng nhóc
Mày gọi tao bằng con
Tao và mày trẻ con
Vẫn còn ngây ngô lắm
Trên đường đời sâu thẳm
Tao và mày bên nhau
Cho trầu thắm duyên cau
Cho tình nồng thêm ấm
Tao vẫn là cô tấm
Còn mày đứa đi săn
Dù thay đổi tháng năm
Tao và mày vẫn nhớ
6. nguyenthiphung | CHỈ CÓ TAO VÀ MẦY | 27/05/2010 11:03

Chà,oách thật!Bài thơ tao mầy dễ thương hơn nữa.Làm quen với cuadong... chắc giòn tan tiếng cười trang blogs quá.Chúc em vui nhé!Thân.
 

HÃY THỨC CÙNG EM

HÃY THỨC CÙNG EM
   
     Vẫn ánh mắt hiền từ bao dung nhìn chị.
     Chị ngắm anh một lần nữa,hôn nhẹ lên hàm râu quai nón vừa mới cạo hai hôm đã lún phún trắng đen đều đặn gợi một cảm giác tê dại quanh môi không thể nào quên được...
    
Photobucket
 
            ( Ảnh minh họa)

      
     Đã gần tám năm nay chị dùng cơm một mình từ khi hai đứa con chị sinh đôi, cùng một lúc vào đại học. Và cũng gần gấp đôi thời gian ấy nhà vắng đàn ông. Chị vừa là đàn ông, vừa là đàn bà trong mọi sinh hoạt gia đình từ việc lớn đến việc nhỏ...Chị học cùng con đến khi nào trang vở gấp lại, nắp bút đóng kín bỏ vào ngăn cặp, ... Chị sốt cùng con trong cơn mê sảng trên giường cấp cứu,...Chị vui cùng con trong mâm cơm gia đình,... và nhớ nhất bữa chiều hè hôm đó, chị làm xong đồ ăn, hai con chị cũng vừa chơi cầu lông về rồi phụ giúp mẹ dọn bữa cơm chiều. Con bé mở nồi cơm điện ngạc nhiên: chưa nấu cơm mẹ ơi! Thằng anh vội vàng giành đi vo gạo. Chờ đúng 19 giờ, chị nhắc ăn cơm thôi! Con bé mở nắp nồi cơm điện lại cười vang: anh trai quên cắm phít...! Cả ba mẹ con nhìn nhau cùng cười chờ thêm chút nữa đâu sao! Tối đó hơn 20 giờ mới xong cơm nước.

     Tất cả xếp vào kí ức chất chồng hợp lại tan đi như mây trắng bềnh bồng giữa trời xanh năm tháng. Kể từ ngày nghỉ làm ở cửa hàng Mậu dịch, chị chuyển sang mua bán tạp hóa. Mua sỉ bán lẻ, cứ như trời thương, biết là có trăm người bán có vạn người mua.Quầy hàng chị chẳng thiếu thứ gì, từ một cây kim bé nhỏ, đến sợi chỉ mỏng manh, hay quyển vở trắng, cây bút chì màu, cái đèn pin sáng, bánh xà phồng thơm,...ai hỏi mua, chị chào hàng vui vẻ và không quên nói lời cảm ơn, hẹn gặp lại trước khi họ ra về. Cuộc sống chẳng đơn giản, biết chị ở một mình, có bao nhiêu lời ra tiếng vào gán ghép, chị trả lời bằng nụ cười xã giao, không hề phân bua đính chính.Mục đích duy nhất của chị là tập trung mua chín bán mười, nuôi con ăn học...
    Tuổi xuân đi qua lúc nào cũng đâu nhớ nữa, giờ đây chị có dâu, có rể, có cháu ngoại, cháu nội. Ngày lễ chúng về thăm chị, không khí gia đình nhộn nhịp, đầm ấm quá! Tất cả đều kính yêu và mong chị đến ở chung nhà cho có mẹ con, có bà cháu,...cũng là để báo hiếu cho chị. Chị cười bảo mẹ thích sống một mình, nuôi thêm mấy con gà, con vịt như thế này cũng hết ngày mà vui. Chị còn dành thời gian đọc sách, đọc báo trên mạng internet,...Ngôi nhà rộng,phía sau là vườn cây ăn trái. Mùa nào thức ấy, hoa quả chín vàng thơm lựng, lũ chim thi nhau về làm tổ, ríu rít suốt ngày. Bây giờ cũng đang vào hè, tiếng cuốc giục vang. Chỉ đêm đến mới trầm lặng làm sao! Khi bóng trăng ngả chếch về phía tây, từng song cửa sổ đổ dài lên mình chị, tiếng ve the thắt, chạnh lòng cái thuở còn là học sinh thời phổ thông, những năm học trung cấp kế toán, rồi tình yêu, rồi vợ chồng, ... chị đã thức bao đêm cũng không nhớ nữa. Thức nghe tiếng gió ru hời trượt dài trên sân vắng vẻ, thức nghe tiếng lá rơi tìm về gốc cũ thân yêu, thức nghe trọn tiếng cuốc...cuốc...từ bờ tre vọng về nhung nhớ xa xôi, thức chờ tiếng vạc sành xé tan màng đêm sương lạnh. Chị ngồi dậy, có lẽ ở nơi đó anh cũng ngồi dậy đi lục tìm kí ức cho hết đêm thâu. Mà sao lúc này chị cứ xốn xang , nhớ đầu hôm đã uống nửa viên thuốc co thắt tim Apo Propranolol 40mg rồi mà! Nếu có đau thì nhức nhói bên trái này chứ. Hay khát khao nhịp đập thuở nào...?! Không thể như thế, trước đây giữa đời thường chị cũng vượt qua được. Nửa đời còn lại kéo dài mãi thế này rồi trôi theo năm tháng... chất chồng năm tháng ư ! Chị mỉm cười thế giới ảo cũng vui quá! Nhưng có ai sống thật với mình đâu. Chỉ mình mới thật chính mình. Gieo cay đắng gặt cay đắng, gieo ngọt ngào gặt ngọt ngào. Giống nào quả ấy, đâu thể lẫn lộn được.Tự trong nắm tay mình đã bung hạt nào chưa?!...
          Chị nhìn ánh mắt hiền từ bao dung không thay đổi của anh. Hôn nhẹ lên hàm râu quai nón: thương anh quá!...Trời đất, bốn giờ sáng  không quên gởi lại lời nhắn yêu thương trước khi chợp mắt ! Anh thức suốt đêm à! Không đâu, anh thức tiếp cuối ngày hôm trước, anh thức đầu ngày hôm sau mà. Làm sao chỉ một đêm để gom hết những gì của một ngày, của một tháng, của một năm, của cả nửa đời người,... có lẽ chúng ta cần thức nhiều hơn nữa để cùng chia sẻ. Càng thức con người càng hiểu rõ hơn về mình. Con người đâu chỉ có học ở người khác mà còn học ở chính mình, sống ở chính mình là bài học vô tận trong ta. Hãy tự mình khai thác một đề tài nhân sinh vô cùng phong phú trong cuộc đời mình!
     Nước mắt nhòe rơi lăn dài trên má còn nóng hổi. Vì sao chị khóc chứ?! Chỉ có đêm nay chị được khóc, chị hiểu mình. Bên ngoài lũ chim sẻ cắn đuôi nhau đùa nghịch vang cả góc sân trước. Tiếng gà mẹ tục tục gọi con, tiếng gà trống ò ó...,ò ó o... o, tiếng vịt quạp quạp,... rộn ràng khuôn vườn nhà chị. Chị đưa tay gạt nước mắt qua một bên. Ánh sáng đã tràn vào nhà. Ngày mới lại bắt đầu!
                                                   15.05.2010/NTP
    
1. Moon | Re: HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 09:53

Câu chuyện thật cảm động!hì hì nhưng sao hình minh họa lại là anh Hồ Tỉnh Tâm?
Chúc chị vui!
2. MINH ĐƯỜNG | Gởi chị Nguyễn thị Phụng | 22/05/2010 10:14

Gởi chị Nguyễn thị Phụng:
Vào trang thăm chị,đọc bài ko ý kiến vì phân vân ko biết là viết tâm trạng chị hay viết cho ai mà khắc khoải thế!
Lâu quá em ko đi họp CLB thơ XD,nhớ các chị TM,HĐ,và chị nữa...
3. langhe | Re: HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 10:38

Vùng trời nam có tâm hồn lắng đọng
Nối nhịp thơ khơi lắng thuở ngày xưa
Ấn tượng êm hàm râu mềm quai nón
Chạnh miền trung hè nóng dịu cơn mưa!
4. Hùng | Đồng cảm | 22/05/2010 15:08

Mình cũng đã từng thức rất nhiều, có khi thức trắng cả đêm để đi dạo trên phố, để ngắm cuộc sống về đêm, để cảm thấy cái lành lạnh, không phải trên da mà từ trong lòng.. để thấy những cái đã làm được và chưa làm được, để hiểu hơn về cuộc sống....Chúc chị có cuộc sống thành hạnh phúc
5. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 18:41
Moon ạ,chị mượn bộ râu quai nón đặc biệt đẹp đó mà. hi hi...Chúc em vui nhé.Thân.

6. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 18:50

Minh Đường thân!Chị cũng nhớ em lắm,sang nhà em thường xuyên thấy có một số tấm hình của em và bạn,chị quên gởi lại lời nhắn ,thật là thiếu sót.chị viết bài về một cô gái Việt đó mà.Vừa rồi giới thiệu thơ chị Lệ Thu,dạo này sinh hoạt đông vui.Thôi tháng sau nhớ đi nhé!Thân.
7. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 18:55

Anh langhe ơi,không ngờ thơ anh cũng xao xuyến cả mùa hè rồi đấy!Hi hi...chắc chết sống quá!Chúc anh vui nhiều.Thân.
8. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 19:09

Hùng ạ,chị đã thúc hầu như nhiều lắm rồi,đôi khi tự bảo mình sống nhiều hơn thiên hạ...hi hi.Chúc em vui nhé.thân.
9. Hoài Khánh | Re: HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 21:07

Rất xúc động! Chia sẻ cùng chị với trang viết này ...
10. ngovancu | @ngovancu | 22/05/2010 21:29

Hình minh họa cho bài viết của chị ngầu quá! Hôm nào mượn về dùng cho trang nhà đấy nhé! Chúc chị vui, hi!
11. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 23/05/2010 14:56

Cảm ơn Hoài Khánh đọc chia sẻ và còn tặng những giỏ hoa tươi đẹp quá.chúc vui nhé.Thân.
12. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 23/05/2010 15:04

Người ta đã trao tặng cả cho mình rồi,đừng thấy vậy mà sinporst,ta đây hổng cho đâu!Hi hi...mà sao nhà thơ hay nghiên cứu hình "ảnh" lắm vậy?Thân.      

BẤT NGỜ

BẤT NGỜ
Lạ chưa... lại nhớ thương nhiều
Mắt sao lúng liếng sớm chiều mộng mơ
Trăng vàng một khoảng pha lê
Heo may khẽ động vỡ nhòa hạt yêu!...
                                              NTP


1. Vũ Vĩnh Phúc | Re: BẤT NGỜ | 23/05/2010 22:04

Chào chị Phụng !
Tối chủ nhật em sang thăm chị và thưởng thứ thơ của chị. Bài tứ tuyệt đẹp lắm !
Chúc chị cuối tuần thật vui !
2. chanhrhum | Re: BẤT NGỜ | 23/05/2010 22:11
chanhrhum
Bất ngờ em lại biết yêu
Biết soi gương chải tóc chiều rối bươm
Biết vu vơ đếm vui buồn
Gió, Trăng lại hứng khởi nguồn cho Thơ./.
3. Hùng | rất cảm ơn chị | 23/05/2010 22:55

Lạ chưa một chút tình yêu
Lạ chưa một chút thêm nhiều niềm vui
Đêm trăng tâm sự ngậm ngùi
Đêm trăng tâm sự chuyện vui cuộc đời.
Chị ơi! em không phải là nhà thơ, cũng không phải là người am hiểu nhiều về thơ, em còn rất trẻ nhưng những gì em trải qua trong cuộc sống không phải đơn giản, em tưởng mình như hiểu hết cuộc sống..và em cứ lặng im để sống
4. quynhhuong | Bạn thân mến, | 24/05/2010 06:51

Lần đầu tiên mình vào thăm bạn, nhưng mình đã thấy tên bạn ở các nhà người quen tự lâu rồi.
Vào đọc BẤT NGỜ của bạn :
Lạ chưa... lại nhớ thương nhiều
Mắt sao lúng liếng sớm chiều mộng mơ
Trăng vàng một khoảng pha lê
Heo may khẽ động vỡ nhòa hạt yêu!.
........
Rất nhẹ nhàng, dễ yêu nữa.
Cám ơn bạn vì mình đã đọc được những câu thơ dễ thương như thế, bạn nhé!
Chúc bạn luôn an vui..
Thân mến,
QH

5. nguyenthiphung | BẤT NGỜ | 24/05/2010 11:45

Vĩnh Phúc ơi,Bất ngờ là như thế.Chúc em vui nhé.
6. nguyenthiphung | BẤT NGỜ | 24/05/2010 11:51

Bốn câu thơ của chanhrhum cũng gợi nhiều cảm xúc cho mình về tuổi... yêu quá,chúc bạn vui nhé.Thân.
7. nguyenthiphung | BẤT NGỜ | 24/05/2010 11:59

Hùng ạ, đâu phải chỉ có nhà thơ mới làm thơ,thơ có được là nhờ từ cảm xúc thật của mỗi người chứ.Cảm ơn em đến đọc thơ và gởi lại những dòng tâm sự chân tình,chúc em vui.Thân.
8. nguyenthiphung | BẤT NGỜ | 24/05/2010 12:02
9. hotinhtam | Gởi nguyenthiphung | 25/05/2010 19:31
hotinhtam
Ồ, bất gờ, bất ngờ thật đấy.
Lạ chưa... lại nhớ thương nhiều
Mắt sao lúng liếng sớm chiều mộng mơ
Trăng vàng một khoảng pha lê
Heo may khẽ động vỡ nhòa hạt yêu!...
NTP
Tuỏiro62i mà thơ vẫn gây bất ngờ thì đúng là bất ngờ thật.
Em hỏi vì sao clik vào trang của anh mà nó lại mở trang chủ thì anh cũng chịu không trả lời được. Em khởi động lại máy rồi clik lại thử nhen!
Chúc em vui khỏe
10. quàng loc | Re: BẤT NGỜ | 27/05/2010 07:16

Chào nữ thi sĩ
Lâu quá không gặp. Dạo này nữ sĩ sáng tác nhiều lắm đấy. Chúc khỏe và viết hay hơn nữa nhé. Blog 360 plus đâu rồi? 360plus cũng hay lắm đấy nếu có kỹ thuật trình bày
11. nguyenthiphung | BẤT NGỜ | 27/05/2010 07:56

Quả đất tròn tự xưa mà nay em mới thấy,bất ngờ quá anh ạ!Lại gọi em là nữ sĩ,ghét thật.Những bài trong tập Tự khúc đêm trăng mà anh.Em chưa biết kĩ thuật trình bày,đang chờ học khóa đào tạo riêng Blog 360 plus đây!Hi hi,Chúc anh vui khỏe nhé!
12. bongmac | Bỗng dưng | 03/06/2010 14:20
bongmac
BỖNG DƯNG
Bỗng dưng lại nao nao
nhớ về con người ấy
Bỗng dưng như tỉnh dậy
từ một cõi xa xăm
Bông dưng xa chục năm
lại chờ chuông điện đổ
bỗng dưng ngoài cửa sổ
giò Lan nở rung rinh
Bỗng dưng tự thấy mình
hình như đang trẻ lại
lòng vui tươi phấn khởi
cũng bởi điều . . . bỗng dưng
Bỗng dưng hay bất ngờ cũng vậy thôi phải không chi Phụng Chúc nguyenthiphung luôn có nhiều cái bất ngờ đáng yêu

13. nguyenthiphung | BẤT NGỜ | 03/06/2010 16:41

He he...Bỗng dưng đồng nghĩa Bất ngờ/cái thời yêu vội tuổi thơ có còn?!Thế đấy bongmac ơi!Cảm ơn em bài thơ mà chị thích quá vì:hình như đang trẻ lại!...Chúc em vui nhé!.Thân.

BẰNG LÒNG

BẰNG LÒNG

Bằng lòng những gì đã có

Cuộc sống tình yêu vô bờ
Biết bao người đi, kẻ ở
Một chút cho ta thẩn thờ


Bằng lòng trong tầm tay nhỏ

Cánh én tung bay biển trời
Tầng mây trăng sao sáng tỏ
Nhưng mà vẫn thấy chơi vơi


Bằng lòng với câu chuyện kể

Ôi sao xao xuyến bâng khuâng!
Con người nơi ta trần thế
Ung dung chẳng chút ngại ngần

HỎI

HỎI

Tình em trang giấy trắng

Tô đậm một sắc màu
Chao ôi hương thấm đẫm!
Xóa dần có được đâu?!
                 07.11.2005/NTP

TRÁI TIM YÊU

TA THẤY
TRÁI TIM YÊU

Khi đọc câu thơ hay

Ta thấy lòng xao xuyến
Khi đất trời rung chuyển
Ta thấy lại xốn xang
Khi bóng xế hoàng hôn
Ta thấy đêm vắng lặng
Khi tiết trời se lạnh
Ta thấy nỗi nhớ thương
Khi phượng thắm sân trường
Ta thấy mùa xa cách...

Khi mưa rơi tí tách
Ta thấy cỏ cựa mình
Khi đồng hồ điểm canh
Ta thấy càng vội vã...
Khi mà ai xa lạ
Ta thấy chút bùi ngùi...
Khi vì sao đổi ngôi
Ta thấy trời lấp lánh
Khi mắt nhìn sâu lắng
Ta thấy trái tim yêu...
                         NTP

KỈ NIỆM ÙA VỀ

KỈ NIỆM ÙA VỀ
        Mến tặng Bạch Thị Bích Hồng,Nguyễn Thị Ninh,Đào Viết Bửu


Phải đâu là người trong cuộc

Nhưng sao muôn nỗi nhớ nhung
Một thời biết bao kỉ niệm
Giờ đây lại chạnh tơ lòng...

Trên sóng VTV kì diệu

Đã nghe tiếng hát cất lên
"Mưa vẫn mưa bay...tháp cổ"(*)
Chừng như lặng im,lặng im...

Lặng im... mắt ai ngấn lệ

Những thương dĩ vãng êm đềm
Chiều buồn mưa rơi nhung nhớ
Hòa chung nhịp đập con tim

Đường trần mỗi người một ngã

Bát cơm, manh áo... nợ tình!
Đường trần ôi chao thương quá!
Chắt chiu kỉ niệm lặng thinh.
                    12.05.2008/NTP
______________
(*)"Diễm xưa" của Trịnh Công Sơn

TRỒNG CỎ NUÔI LỪA

TRỒNG CỎ NUÔI LỪA
           Chị nghĩ cuộc đời người trôi theo thời gian bất tận. Như dòng sông đổ ra biển cả. Lúc êm ái ngọt ngào như con nước mùa hè lững lờ trôi còn phải gởi lại đâu đấy chút mát mẻ trong lành.Hay có lúc cuồn cuộn trào dâng như lũ lụt mùa đông ngầu đục, cũng gởi lại đó đây những lớp dày mỏng mịn màng mỡ màu cho đất. Biển bao dung đón nhận những vui buồn con nước. Gánh phần mình cơ cực gian nan. Chẳng biết đổ giận ai nên ngày đêm gầm gừ giải tỏa. Cứ bình lặng một màu xanh mà ruột gan muối sát. Thôi thì đành vậy. Chị đâu thể đành vậy như biển kia!  Ngày tám tiếng hết giờ hành chính, đi về theo nhịp xe cộ ngược xuôi. Đứng trước gương soi, mái tóc bạc thì có thể nhuộm, chiếc áo bạc thì có thể thay, mà tấm lòng bạc làm sao thay đổi. Ra đường người ta mặc kiểu gì thì mình kiểu ấy. Chỉ sợ người ta không mặc thì mình có dám... không! Ôi đầu óc chị mông lung thế này liệu có đủ sức cải thiện thêm đời sống cho mình phong phú hơn chăng!
 
Chị mỉm cười trước gương rồi tiến hành kế hoạch. Thứ bảy, chủ nhật được nghỉ. Chị đi thuê mặt bằng có làm hợp đồng hẳn hoi. Tranh thủ thời gian tự tay cày ải. Khi cơn mưa đầu mùa đổ xuống đất mềm ra,chị đến vườn ươm cây giống chọn loại cỏ thích hợp đất trồng cho vụ tới thu hoạch cao. Rồi phân vân. Nếu trồng cỏ gà thế nào lũ trẻ cũng đến săm soi chờ bứt về chọi chơi. Nếu trồng cỏ gấu khi lá bung lên mặt đất lỡ có người đau ốm đến xin củ về làm thuốc sao không cho! Hay trồng cỏ mật, mà cỏ mật cần nhiều phân và nước. Chị đâu có rảnh. Với lại không rào giậu kĩ thì trâu bò thiếu người chăn dắt, chúng đến ăn hết coi như mất cả chì lẫn chài. Đọc sách tham khảo, tìm hiểu bạn bè, chị trăn trở mãi, cuối cùng đi đến quyết định: Trồng-cỏ- may-là-tốt-nhất, bền-nhất, đẹp-nhất! Chị còn bảo thơ văn người ta thường nhắc đến cỏ may. Nào là "Tôi đi tìm một tiếng yêu/Tháng năm mòn mỏi tím chiều vấn vương/Thẩn thơ hoa lá bên đường/Cỏ may đan kết tình trường mùa thu". Chỉ có Nhà thơ Trần Đăng Khoa mới viết cỏ gà, cỏ mật:" Trâu ơi ăn cỏ mật/ Hay là ăn cỏ gà/ Đừng ăn lúa đồng ta/ Lúa của mẹ của cha/ Phải cấy cày vất vả...". Còn cỏ may nào phải bỏ công mài giũa tháng ngày. Chỉ qua vài đêm mưa, cỏ mơn mởn lên xanh dịu vợi. Thân hoa đâm thẳng trời, mảnh mai tim tím, nhọn hoắt. Hay đấy! Mà sao kết đan chậm thế. Bởi ai bước chân qua đâu.
      Nhìn vườn cỏ mới một vụ, chị buồn héo hắt nao lòng. Chẳng lẽ để cỏ bỏ không! Mua ngựa về cho nó ăn mà hay. Mau lớn bán lấy tiền. Giống ngựa bạch nấu cao trị bệnh đau tim, hen suyễn tốt lắm.Được cái là nó nhanh nhẹn phóng khoáng như ngựa phi nước đại, nhưng dư luận xầm xì nào là quất ngựa truy phong, nào là cưỡi ngựa xem hoa. Lại còn bị phê bình chưa sạch nước cản,...Hóa ra ngựa cũng tiếng tăm khen chê đủ cả.Thôi thì nuôi la. La hiền từ chỉ lấy thịt nhưng dễ bị lừa. Đúng rồi ,giờ chị mới nghĩ ra nuôi lừa. Nó lầm lũi chịu thương chịu khó, thồ hàng mấy mấy cũng đâu than. Đừng đặt thêm chiếc áo nào nữa nó không bao giờ ngã quỵ !
      Bến trăng xưa năm ấy, ông Trời và bà Đất tổ chức cuộc thi đấu lừa. Con lừa của chị chỉ ăn cỏ may vẫn giữ được nét trẻ trung tươi tắn so với lừa thiên hạ. Nhưng chẳng biết vì sao mới ra hiệp thứ nhất, cùng cúi đầu chào, con lừa ăn cỏ may gặp ngay đối thủ, nó chưa kịp trụ hai chân sau, vội vàng đưa hai chân trước lên che cái mặt đỏ nhừ, nó ngã khuỵu, từ hai khóe mắt rơi xuống hai giọt nước cũng đỏ theo,rồi vỡ ra thấm ướt trên bông cỏ may. Chị ngạc nhiên nhớ lại hình như nó từng đỏ con mắt lâu rồi. Giây phút nghẹn lại, mắt mờ dần, nó ấp úng một câu gì đó nghe không rõ. Chị cúi xuống ôm choàng lấy thân lừa. Hỏi sao thế? Nó ngượng ngùng sẻ chia với chị: con lừa thiên hạ là người yêu cũ của con!...
      Bến trăng xưa năm ấy...
                                   01.05.2010/Nguyễn Thị Phụng

2 Comments Add your own

1. giophuongnam | Re: TRỒNG CỎ NUÔI LỪA | 31/05/2010 12:11

Chào chị! bài viết khá xúc động. hình tượng hóa để nói lên nỗi niềm tâm sư của một con người về tình đời, tình yêu!
chúc chị vui!
.....................http://www.vatgia.com/pictures_fullsize/cjf1190861310.jpg
2. nguyenthiphung | trồng cỏ nuôi lừa | 01/06/2010 20:47
nguyenthiphung
Cảm ơn giophuongnam đén đọc và sẻ chia,tản văn vu vơ...nhưng cũng nghẹn đắng!Chúc ngọn gió mát dịu suốt mùa hè.Thân

GIỮ

GIỮ

Cứ sợ không tỉnh táo

Gieo lắm nỗi ưu phiền
Cứ sợ lúc ngả nghiêng
Tim rộn ràng thấp thỏm
Cứ sợ luôn tính toán
Bao dấu cộng phép trừ
Cứ sợ chẳng vô tư
Lại hẹp hòi ích kỉ
Xin một điều giản dị
Từ câu hát ca dao...
NTP

TIẾP DÒNG NHẬT KÍ

TIẾP DÒNG NHẬT KÍ
                   Tưởng nhớ Liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc(*)

Ôi yêu lắm tuổi hai mươi mãi mãi!

Say tiếng đàn chiến trận đã ngân vang
Đường hành quân luôn ngập ánh trăng vàng
Màu tím hoa mua, hương rừng, sông suối,...
Lãng mạn nên thơ lần hồi xâu chuỗi
Thoáng hiện về rồi lắng đọng tim anh
Bát ngát đồng xanh ríu rít lá cành
Xông xáo tiến công nơi tuyến đầu Tổ quốc!
Ôi hôm nay tự hào cảm xúc !
Chép tiếp anh dòng Nhật kí yêu thương
Và giờ đây náo nức những chặng đường
Trong gian khổ chẳng nề hà xuôi ngược
Thế hệ trẻ sẵn niềm tin vững bước
Nghiên cứu tìm tòi, sáng tạo vươn xa
Quý thời gian hơn vàng bạc ngọc ngà
Sống- cống hiến, hi sinh là hạnh phúc.
                                 10.2005 /NTP
_____________
(*)Trang nhật kí cuối cùng của Nguyễn Văn Thạc ghi ngày 03.06.1972,ngã ba Đồng Lộc

HỒI ÂM

HỒI ÂM 1


Xao xuyến tim yêu chừ bối rối
 

A-đam da diết khổ E-va
Địa đàng ngày ấy bao hoa trái?
Sao chẳng vin cành tiếp khúc ca?!...
                     08.03.2007/NTP

HỒI ÂM 2


Nhận thơ lại quý bạn mình

Một vùng kỉ niệm tâm tình nhớ thương
A-đam xao xuyến vấn vương
Ê-va đến được thiên đường nào quên!....
                     09.03.2007/NTP

TÌM VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA

TÌM VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA
           Tặng các bạn khối 12 THPT An Nhơn I,năm học 75-76
Hai mươi bảy năm trở lại trường xưa
Không phải học sinh mà là giám thị
Tôi khẽ nói bao điều suy nghĩ
Mái trường ơi yêu lắm tự thuở nào!
Những sớm những chiều nắng gió hiu hiu
Vẫn thường đùa dưới gốc me xanh lá
Mỗi đứa mỗi cành chuyền tay nhau thêm lạ
Hương hoa me thơm ngát mát hồn tôi
Tuổi học trò mơ mộng có vậy thôi
Gấp trang vở sao quên ngày tựu trường,xa cách?!...
Nay mùa thi sân trường như ngỡ tết
Rộn ràng ắp không gian
Những bồi hồi cùng bao nỗi vấn vương
Lớp học đó,hàng me đây,...còn bạn bè đâu thấy!
Ngước nhìn lên mái trường yêu biết mấy
Điểm từng người từng gương mặt quen thân:
Nào những bạn Nguyễn Nhạn, Diệp Lân,...
Nào Trần Tuyết,Phạm Thùy Tâm, Kim Thừa,Ngọc Bích,...
Kể cả Đình Ba,Tấn Hoàng hay Văn Phương tinh nghịch
Làm nhỏ Hương nước mắt chảy như mưa
Chuyện xảy ra hồi ấy-lúc ban trưa
Bọn con gái nhìn nhau ấm ức...

Nắng hạ vàng vàng rực

Xôn xao nỗi nhớ nhung
Bỗng từ xa có tiếng vọng lại gần
"Đấy phải Phụng không? Đây người cùng Lớp!"
Chợt kí ức thoáng dần về phía trước
Rõ khổ thay đâu nhớ là ai!
Nghĩ mãi ôi thôi trí óc thật tồi!
Xin bắt tay rồi xưng tên biết nhé:
Mình là Quốc ngày xưa hiền nhất lớp
Giờ trung thành là Đầy tớ của nhân dân
Còn Mận kia xinh xắn dễ trông
Mái tóc dài miệng cười duyên thế
Gặp nhau mừng vui chuyện kể
Cùng trồng người lợi ích trăm năm
Ôi yêu lắm, mái trường xưa bạn cũ!
Suốt cuộc đời ấp ủ trong tim
Kỉ niệm tuổi thơ đâu phải đi tìm
Sẽ sống mãi khi lòng ta khơi dậy...
                      06.06.2003/NTP

NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO

NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO(*)

Thoắt đã...giờ đây được nghỉ hưu

Nụ cười nhà giáo cứ vô ưu
Đề cương giáo án thơm mùi mực
Thơ phú trăng vàng lại muốn lưu
Trăn trở mùa thi rồi... trống vắng
Não nùng cánh phượng tiếng ve trêu
Nghe SƯ thanh bạch còn luôn PHẠM
Nghiên bút bao năm đã đủ lời.
                               12.08.2008/NTP
_____________
(*)Họa thơ Vũ tuấn Anh (Thi đàn Nhà giáo-NXB )
1. giophuongnam | Re: NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 05/06/2010 22:46

Chào chị Phụng!
em sang đọc bài thơ đường ...rất ngọt của chị đây!
NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO thật thanh cao
Bao năm vất vã trí tiêu hao
Yêu nghề mến trẻ ngành SƯ PHẠM
Gương sáng về sau mãi tự hào!
Mến chúc chị vui!
GPN
2. nguyenthiphung | NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 06/06/2010 06:39
Sáng chủ nhật gặp giophuongnam mát mẻ cả ngày đây.Thơ đường sao không ngọt hả em,có cả chút muối ớt trong đó nữa mà.Hi hi...chúc em ngày mới vui nghen.Thân.

3. vũ thu huế | Re: NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 06/06/2010 10:22

NỤ hồng chúm chím CƯỜI trong gió
NHÀ cũ bao năm GIÁO chẳng mờ...
chúc chị vui nhiều nghe!
4. Moon | Re: NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 06/06/2010 17:41

Moon ghé thăm chị đây.hì hì mong sao mau được nghỉ hưu như chị quá hà.Nghỉ hưu chăm hoa làm thơ có cháu thì giữ cháu thế là vui rùi.
Chúc chị vui khỏe!
5. nguyenthiphung | NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 06/06/2010 18:57

NỤ-CƯỜI-NHÀ-GIÁO thành câu thơ thật đắc.Em tôi quá tài rồi đấy,hi hi...Chúc em vui nhiều.Thương.
6. nguyenthiphung | NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 06/06/2010 19:04

Moon thương!Nghỉ hưu sướng lắm em ạ,nắng mưa gió bão khỏi phải sợ trễ giờ kể cả ngủ nướng vài tiếng là chuyện thường...thưởng thức những giây phút tự tại... nữa chứ.Rồi em sẽ có...Chúc vui nghen.Thương nhiều.
7. quangloc | Re: NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 06/06/2010 20:46

Chào cô giáo!
Mừng vì cô giáo viết ngày càng khoẻ, cành hay. Hôm nay cô giáo có đi dự đám cưới con ông Thuần không? Mình đảo mắt tim hoài nhưng không thấy! Chúc khỏe hơn để viết nhiều hơn, hay hơn!
8. Trần Huy Vỵ | Re: NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 07/06/2010 07:24

Tôi dã từng nhiều năm chiến đấu , phục vụ chiến đấu ở Mièn Trung! Nay bỗng cảm thấy gần hơn khi đọc bài viết của chị! Cảm ơn chị và hy vọng rằng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau!
9. nguyenthiphung | NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 07/06/2010 07:30

Anh lại chào cô giáo nữa rồi,muốn nhìn thấy em phải lấy cái kính đeo mắt ra,hi hi...em đang tập viết văn mà.Khi nào nhận được nhuận bút tản văn Cho anh xin lỗi sẽ chiêu đãi...và tham quan vườn hoa Đa Lộc nghen.Đừng đảo mắt tìm hoài...cứ lừa em luôn.Thân.
10. nguyenthiphung | Re: NỤ CƯỜI NHÀ GIÁO | 07/06/2010 07:39

Chào anh,người bí ẩn:quân phục vẫn xanh,tóc thành mây trắng,cách diễn đạt tục ngữ cứ thẳng thắng như tác phong người lính vậy.chúc anh vui nhé!Mà quên,tóc thành mây trắng bềnh bồng ,nghĩa là tóc của trời đẹp lắm đấy!hi hi...

NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY

NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY
     
       Chị yêu những buổi trưa hè miền Trung mình nhất là ngày Hạ Chí. Bầu trời không một gợn mây,màu nắng vàng rực chưa bị con gió nào lay động. Bờ tre sau nhà có còn kẽo kẹt khắc khoải nữa đâu, chiếc lá xanh mỏng mảnh vốn nhạy cảm hiện tượng không khí trong khí quyển chuyển động thành luồng từ vùng có áp suất cao đến vùng có áp suất thấp. Thế mà lúc này lá se lại, phơi mình dưới lò sưởi từ trên trời phả xuống, trùm cả không gian bên ngoài. Từ bụi chuối hột bền bỉ gió mưa từng chiếc lá rách lành đùm bọc, giờ rủ xuống quắt queo. Cỏ hai bên đường khô cháy chỉ cần châm chút lửa là lụi tận gốc. Chỉ riêng cánh đồng lúa mơn mởn một màu xanh mượt mà bởi đủ lượng nước của Thủy lợi cung cấp, nhà nông còn nhọc công chăm bón phân lạc, diệt cỏ, trừ sâu,... cho một năm hai vụ để cuối mùa bội thu, giờ đang thách thức với khí hậu nhiệt đới khắc nghiệt này. Chị ngồi trong nhà, mồ hôi túa ra, mắt vẫn không rời từng trang sách, thỉnh thoảng đưa tay vuốt mặt, còn chiếc áo đẫm ướt cả thân sau. Lịch hôm nay cúp điện, trời nóng lại càng nóng hơn.


Cánh đồng Tuy Phước từ trên núi Hoàng Mai( nơi phần mộ Đào Tấn) nhìn xuống có con sông Tranh chảy qua.
     
     Gần hai giờ chiều,trời mới chuyển gió.Đâu phải là gió nồm mát dịu ẩm ướt thổi từ biển Đông vào như ngày hôm qua mà ngọn gió Lào nóng khô thổi từ phía Tây đến. Chị nhớ mẹ bảo mùa này nồm- nam thường giành lộn nên trời rực lắm. Nói như thế thì ra gió cũng khao khát người, tranh nhau tìm đến người, sao lòng người chẳng bao dung chút nào hết. Chị nghĩ gió nào cũng là gió. Tự bản thân nó cũng xuất phát từ đất trời về lại đất trời. Góp nhặt chắt chiu cho lắm thành bão tố rồi cũng tan biến trong không gian. Theo từng mùa trong năm, dựa vào đặc điểm cấp độ nhanh chậm, gió có nhiều tên gọi khác nhau. Gió heo may nhè nhẹ của trời thu đem đến hơi lạnh và khô, gió bấc ngập đông lạnh lùng se sắt cả ngày đêm đơn lẻ, hay những con gió chướng tức bực nỗi niềm từ phía tây thổi đến, gió giật từng cơn điên cuồng mạnh lên đột ngột rồi như sực tỉnh lại yếu đi, đôi lúc giật từng hồi bỏ ghét, chỉ vì thỏa mãn tính khí ngông cuồng dữ dội mà gió lốc xoáy mạnh nhưng chỉ trong phạm vi nhỏ thôi... Tất cả gió đến rồi đi lúc ào ạc dữ dội, lúc phe phẩy nhẹ nhàng chẳng khác nào tính khí con người sân si phẫn nộ,hay nhã nhặn  dịu dàng,...! Nhưng điều duy nhất con người dù ở đâu thì gió cứ tự nhiên ập đến, ghét những kẻ cốt yên thân gió chiều nào che chiều nấy. Gặp những lúc gió táp mưa sa liệu có là cây thẳng đứng vững vàng giữ trời xanh. Còn đường trần gió bụi thì đôi vai gầy của chị cứ chông chênh, chông chênh. Chị đón nhận nó không than phiền như đón nhận cuộc sống trên đời này đã dành cho chị. Trang sách chị đang đọc nói về thời tiết và khí hậu nhiệt đới gió mùa, lại làm cho chị băn khoăn những vớ vẩn: giá như một năm bắt đầu từ mùa hè như thế này đi, đời mình cũng khởi đầu từ mùa hè như thế này đi, để rồi đón nhận kết quả là mùa xuân tươi đẹp đầy sắc màu, đầy hương hoa không tuyệt vời hay sao?!...
                                                         23.05.2010/NTP        

14 Comments Add your own

1. chanhrhum | Re: NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 06/06/2010 22:32

Chị Phụng viết về GIÓ hay quá! Lồng ghép những ví von với tính khí con người thật tuyệt. Thế còn GIÓ PHƠN TÂY NAM thì sao chị?
Câu kết về các mùa buồn thế hả chị? Nếu đã ước thì CR ước luôn một năm bắt đầu và kết thúc đều là Mùa Xuân (cho nó... vuông) hì hì./.
2. Hà Vân | Re: NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 01:31

Ghé qua nhà bạn, được đọc bài viết tâm tư Gió rất ĐẦY VƠI.
Gió miền Trung, Nắng miền Trung, mình ở nơi xa còn nghe cả về Bão và Mưa miền Trung nữa, về dải đất gánh hai đầu đất nước. Về những rặng dừa miền Trung bất khuất dù gió xoay chiều vẫn vươn cao. về con người miền Trung cần cù quyết chí, chịu thương chịu khó ...
Chúc bạn vui nhé
3. hoangxuantruong | Re: NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 07:28

Thật vui khi biết trang của chị! Tôi đã từng ở trỏng nên đọc chị càng nhớ miền trung!
4. nguyenthiphung | NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 07:45

Em khen chị ngượng đó chanhrhum à, tán thành ý kiến ƯỚC mà hay.Sao chị lại quên nhỉ,hay do thiệt quá!Chúc em vui nhiều,Thương lắm!
5. nguyenthiphung | NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 07:50

Đọc được đoạn văn của Hà Vân viết bổ sung về miền Trung thích thật.Quả miền Trung như thế.Chúc vui nhé.
6. nguyenthiphung | Re: NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 07:54

Chào Hoàng Xuân Trường,người luôn có những ghi chép dọc đường là số một rồi còn gì.Chúc vui nghen.
7. Nguyet Linh | Re: NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 14:18

Con thăm cô! Bài viết của cô thật có hồn, mượt mà và êm dịu như làn gió mát vậy.Chúc cô luôn vui.
http://s338.photobucket.com/albums/n430/spicecomments/flowers/00435.jpg
http://s338.photobucket.com/albums/n430/spicecomments/flowers/00431.jpg
8. nguyenthiphung | NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 14:36
nguyenthiphung
Nguyệt Linh khen cô hả,không khéo cô lại thích nữa, hi hi ...Cảm ơn cháu tặng hoa,chúc cháu vui nhiều, thương.
9. bảythi | Re: NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 15:16

Hạ ngồi chửng rửng
Nên nắng cũng đầy
Nên gió cũng tràn
Nồm rồi lại Nam
Lào rồi qua Chướng
Như chiếc lò nướng
Nung ran phong trần
Giữa cuộc thế Nhân
Nhọc nhằn cực khổ
Ta trong phòng nhỏ
Quạt điện điều hòa
Một ngày cúp điện
Thiên nhiên cùng hòa
Cánh đồng xanh ngát
Lúa no nước giầu
Người nông dân vắt
Lưng vai cắm đầu
Hỏi đồng rộng lớn
Điều hòa lắp đâu?
Mai ăn hạt gạo
Nắng gió nhuốm màu
Một ngày cúp điện
Thì thấm vào đâu!
10. nguyenthiphung | NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 15:27

Một ngày cúp điện/thì thấm vào đâu... cảm ơn bảythi nhắc nhở, chúc bạn có những ý tưởng sâu sắc.Thân.
11. SỮA | Re: NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 19:40

ái chà một nhà tư tưởng lớn đây
suadx
12. nguyenthiphung | NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 07/06/2010 20:54

SỮA ơi, mình trả lại lời cảm nhận cho người cảm nhận nghen.Chúc dzui.
13. hotinhtam | Gởi Phụng. | 08/06/2010 04:05
Chào Phụng!
Đã 3h45 Am của ngày mới rồi. Anh vừa viết và post lên một entry về hồi ức cũ, tranh thủ vào thăm em trước lúc đi ngủ đây.
Em viết về nắng rất hay. Em viết về gió rất đúng. Nắng nung cháy những cánh đồng khô hạn. Nắng nung đổ mồ hôi lưng áo. Nhưng không có nắng thì đời sẽ thế nào em nhỉ?!
Ở nơi anh trời đã bắt đầu có mưa. Khí hậu đã dịu hơn nhờ có nhiều hơi nước, nhưng công việc chuẩn bị cho kết thúc năm học thì lại ngột ngạt lắm. Môn của anh sinh viên vẫn chưa thi học phần hai, cho nên anh vẫn còn phải đợi để chấm bài em ạ.
Còn gió. Vâng, gió có gom hết lại, gồng sức tung hoành giông bão, thì rồi gió cũng phải tan thôi. Cuộc sống vẫn cứ diễn ra bình thường như bản thân cuộc sống.
Thuyền cầu gió táp mưa sa
Dường như giông bão mới là tình yêu

Phụng à, anh thấy em viết: "ngày xưa yêu ít hay sao, mà nay yêu lại trời cao chẳng chừa", anh cũng suy nghĩ nhiều lắm. Thực ra, tình yêu thì làm gì có bến bờ và giới hạn, ngoài trừ niềm tin vào một tình yêu thực sự, để mà thủy chung với nó. Khi chưa có được tình yêu đích thực, người ta sẽ còn đi tìm kiếm nó, dù phải đi hết cả cuộc đời này. Đừng nghĩ rằng, hễ có hôn nhân là đã có tình yêu. Tình yêu thực sự nó cao cả và thiêng liêng lắm. Về hưu, anh chỉ muốn có một vuông vườn và ngôi nhà nhỏ để sống, dù là một mình cũng được. Điều mà anh chưa có ấy, thì em đã có, đã hơn hẳn anh rồi. Vậy thì... hãy yêu đi em ạ, chứ sống một mình thì... buồn lắm!
Hè rồi, chẳng biết có ai mời anh đi chơi vườn không nhỉ? Ngồi một chỗ, chắc nẫu người ra mất.
14. nguyenthiphung | NẮNG GIÓ VƠI ĐẦY | 08/06/2010 07:57

Mỗi khi đọc đoạn văn anh viết,em cứ xúc động không biết thương cho em hay thương cho anh.Anh bảo hãy yêu đi em ạ như thỉnh cầu, thế thì tình yêu sẽ ra sao anh nhỉ.Đêm hôm lúc 10 giờ trên sóng OV2,chương trình Nhà thơ và cuộc sống giao lưu với Nhà thơ tình Đoàn Thị Lam Luyến,em mới nhận ra được một tiếng nói chung ở người phụ nữ đó là:em gởi lại cho anh một tình yêu nồng cháy,còn anh trao trả cho em nỗi buồn đau tan nát...như thế đấy anh ơi!Chúc anh mãi thức với cuộc đời này heng...Thương nhiều.

DÁM CẢ GAN

DÁM CẢ GAN


Ngày xưa

yêu ít hay sao?!
Mà nay yêu lại
trời cao chẳng chừa?!...
NTP

GẶP LẠI

GẶP LẠI


Cánh cửa mở ánh đèn đêm tỏa sáng

Thấy anh ngồi đôi mắt xa xăm
Anh về nhà tóc đã hoa râm
Da rám nắng dáng người gầy gộc...

Ôi nhớ quá cái ngày lộc cộc

Đưa em về từ miền núi xa xôi
Nụ hôn đầu còn thắm trên môi
Em xin giữ thời son trẻ ấy!...

Nay gặp anh niềm vui đâu thấy

Chuyện trò nhau lòng cứ giá băng
Không bờ đê hay rào giậu cách ngăn
Mà ngỡ ngàng tình yêu đã mất

Ôi thương sao những tâm hồn hành khất...

Chuyện ngày xưa giận dỗi hờn ghen
Mà cuộc đời lắm những rối ren!
Anh dẫm bước giờ chỉ là kỉ niệm.
                   06.09.2003/NTP

CHIA ĐÔI

CHIA ĐÔI


Một niềm vui nhân đôi tăng gấp bội

Còn nỗi buồn chia nửa cũng vơi đi
Ơi tình yêu hương sắc thật dịu kì,
Không thể thiếu vì đó là sự sống!

Nhưng mà sao trái tim nồng trống rỗng

Bởi thời gian lắm lúc chuyện ngược xuôi
Thật thế ư,lòng chạnh cũng bùi ngùi!
Bao kỉ niệm gió cuốn vùi xao xác...

Trang giấy trắng điểm hồng giờ phai nhạt

Tím một màu mưa rả rích buồn vương
Ngày lại ngày đêm đến ánh trăng suông
Sương đẫm ướt thấm dần càng thêm lạnh

Bốn bức tường rêu trở nên mỏng mảnh

Móng đã kiềng rạn nứt tự chia đôi
Bài toán tình yêu!  Một đáp số tồi!
Từ phép cộng quay về còn một nửa...
                              03.2005/NTP

Video thơ Nguyễn Thị Phụng

Video thơ Nguyễn Thị Phụng

Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

CA DAO SÔNG BIỂN

CA DAO SÔNG BIỂN

Ngày xưa biển vẫn bình yên

Dòng sông thao thức triền miên u hoài
Bên bồi cát trắng nằm phơi
Mà thương bên lở sụt sùi bọt tăm

Chạy dài theo suốt tháng năm

Trăng tròn lại khuyết ngắm mình trên sông
Biển xanh mòn mỏi nhớ trông
Dậy lên từng đợt sóng ngầm trùng khơi

Bập bềnh con nước chơi vơi

Ùa ra biển cả cuốn trôi trăng cùng
Đến rằm nguyện mãi thủy chung
Dòng sông cửa biển trùng phùng thương nhau.
                      16.07.2008/NTP

TIẾNG LÒNG KIM TRỌNG

TIẾNG LÒNG KIM TRỌNG

Làm sao quên được Kiều ơi

Kim thoa vàng đó ngậm ngùi nào vơi !
Tìm đâu góc bể chân trời
Được nghe tiếng nói tiếng cười mới yên...

Dù rằng tình chị duyên em

Nỗi buồn dai dẵng neo thêm bên lòng
Bấy năm dẫu nghĩa vợ chồng
Nhưng nào đâu có mặn nồng cùng Vân

Yêu Kiều mới thật tình thân

Vầng trăng vằng vặc mấy vần tóc tơ
Bỗng Kiều thấp thoáng trong mơ
Bóng câu qua cửa thẩn thơ bụi trần


Kiều ơi duyên số có phần !

Tiếng đàn Lưu Thủy,Hành Vân thuở nào
Lựa chi những khúc Tiêu Tao
Dột lòng mình cũng nao nao lòng ngườ

Ngẫm đâu duyên số tại "đời"

Tình đầu đến cuối êm xuôi ngọt ngào
Mười lăm năm kiếp lao đao
Gặp Kiều ngỡ giấc chiêm bao lạ lùng

Quý thay từ cuộc tao phùng

Mười lăm năm đã giờ trong sum vầy
Tim ơi hạnh phúc vơi đầy!
Cho ta hờn giận tháng ngày cùng Vân!...
NTP

ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI

ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI
            Chẳng rõ nguyên nhân gì mà chiều hôm qua trời gầm rú cả tiếng đồng hồ trút giận dữ xuống trần gian. Cái nắng như thiêu như đốt cũng đi đâu mất, chuyển sang màu trắng đục, ôm cả bầu trời, rồi dần dần ngả màu xám xịt xà thấp mặt đất. Gió từ đâu thổi đến, lắc rắc lộp bộp,lộp bộp,... từ ngoài xa lại gần trước sân nhà và không thể kiềm hãm được, bức quá đổ ào xuống vô tội vạ lên tất cả cỏ cây, hoa lá, ruộng vườn,đường xá, cầu cống, ao hồ, nhà cửa,...Nước tuôn vội vã tự nhiên vì có chỗ chứa là những trũng sâu hơn so với mặt bằng . À thì ra nắng muốn giữ lại cái hanh, cái nồng của mình để thách thức con người có chịu đựng được không! Còn mưa cũng hả hê thích thú giờ mới có dịp tuôn trào những bức xúc nỗi niềm bấy lâu ấp ủ đè nén. Còn người đứng giữa trời đất gánh nhận tất cả nắng mưa.
     Cơn mưa đầu mùa đã vơi đi cái nắng chói chang những ngày hè oi bức.  Sáng hôm nay đến bệnh viện, cây bằng lăng hai bên đường như xanh hơn, hoa tím tươi đậm hơn,cái nhụy vàng lung linh trong sắc nắng mai đẹp lạ. Chị ngồi chờ số thứ tự, đưa tay vào túi áo lấy ra điện thoại di động cũng không quên mang kính mở đọc tin nhắn, mỉm cười một mình. Dò theo từng chữ cái nhấn phiếm xong chưa kịp gởi đi, lại vội vàng cất điện thoại vào túi xách, đứng lên theo tên gọi: Lê Thị Thanh Cầm,70 tuổi vào phòng khám A. Bác sĩ kiểm tra huyết áp, nghe tim mạch và xem kết quả chụp X quang, cùng các phiếu xét nghiệm khác của chị. Chẩn đoán viêm phế quản thì kê toa thuốc cho chị dùng, còn nhắc chị gai cột sống là phải tập thể dục thường xuyên. Chị hỏi có thuốc nào uống khỏi hẳn không? Cô bác sĩ trẻ trung có cái răng khểnh thật dễ thương nhã nhặn vui vẻ: Nếu như tuổi đời mình ngày một trẻ lại thì gai cột sống sẽ tự nhiên hết cô ạ! Và tình yêu đến cũng là động lực thắng mọi bệnh tật nữa cô ơi! Cháu nghĩ vậy. Chị mỉm cười gật đầu chào cô bác sĩ chuyên khoa ...tâm lí!
    
       Trên đường về chị bảo thằng cháu nội dừng trước cổng chợ để bà vào mua thêm thức ăn. Con trai và dâu đi công tác từ ngày hôm qua đến chiều nay mới có mặt ở nhà. Cơm nước xong,Tân rót nước mời bà uống. Điện thoại reo, bà bảo cháu nghe đi! Dạ, ông Nguyên gọi bà ạ! Bà nghe ạ, cháu vào phòng ôn tập, thi không đỗ đại học là ba mẹ cắt cơm ngay,cháu đói chết!...

      Bốn mươi lăm năm về trước, cũng là năm học cuối cùng khoa văn trường đại học sư phạm, Nguyên là lớp trưởng, sôi nổi nhất trong phong trào Hát cho đồng bào tôi nghe. Sau đợt thực tập trở về, Nguyên ngỏ lời yêu chị. Đỗ tốt nghiệp, Nguyên về Kon Tum dạy học còn chị được giữ lại trường. Tình yêu là những lá thư dài bốn năm trang giấy mỏng manh qua đường bưu điện. Lúc nhặt lúc thưa, có lúc đến chậm cả tháng hay là đường đi trắc trở vì trong thời chiến mà, hay có phải xa mặt cách lòng, hay sợ cái duyên mỏi mòn héo tàn theo năm tháng!...Chị lên xe hoa về nhà chồng. Anh là giảng viên cùng khoa với chị. Ba ngày sau hồi dâu về nhà mẹ đẻ, mới biết Nguyên đến trễ  một giờ.
      Khi con trai đầu lòng tròn bốn tuổi, chồng chị bị đột quỵ trên bục giảng, hai ngày sau vĩnh viễn ra đi. Nguyên hay tin đến thắp hương chia sẻ. Những mất mát đau thương của một thiếu phụ góa chồng ở tuổi ba mươi cứ từng ngày lớn dần lớn dần ngỡ như hóa đá trái tim. Nhưng nhịp trái tim ấy đã hòa cùng nhịp trái tim của một bác sĩ khoa tim mạch, người trực tiếp điều trị cho chị những ngày nằm viện. Thế là chị bước tiếp bước thứ hai. Điều thật lạ, Nguyên từ Kon Tum vội vã chuyến xe đò đến nơi khi chiếc xe chở hai trái tim ấy đã lăn bánh trước một giờ! Nguyên nghĩ có duyên mà không có phận, anh trở lại Tây nguyên sau đó lập gia đình ở tuổi bốn mươi. Vợ là một cô giáo tiểu học, chị sinh cho anh một bé gái xinh xắn. Cứ ngỡ ông trời đã cho anh cuộc sống bình yên như ở núi đồi Tây nguyên làm gì thấy được sóng biển, mà nếu như cơn dông tố có đến thì ngọn cây rừng  nghiêng theo chiều con gió, còn gốc rễ cứ bám trụ sâu vào lòng đất đá kia  làm sao lay ngã được. Thế nhưng, buổi trưa hôm ấy sau khi dạy xong lớp một ở làng, chị lội suối trở về cho kịp buổi chợ, nước lũ đã cuốn trôi. Dân làng cùng anh tìm mãi mà không thấy xác chị! Anh trở về trong tột cùng đau đáu nhớ thương. Thường vào những chiều chủ nhật anh cùng con gái ra suối ngắm dòng nước chảy, nước cứ chảy chẳng bao giờ dừng .Anh mãi ngắm dòng nước trắng xóa len lách trong từng kẻ đá, róc rách róc rách dội vào trái tim anh như gõ nhịp thời gian  xa vắng về những kỉ niệm buồn vui trên cuộc đời này. Đôi mắt anh sâu hơn cả màng đêm tĩnh lặng, tóc anh bạc hơn cả mây trắng giữa nắng mưa.
       Giờ con gái anh là kế toán cho công ty TNHH Tân Thành, mà giám đốc là Trần Thị Tâm. Tâm chính là con dâu của chị. Thế là anh biết được chị, sau khi lập gia đình lần hai, chị cũng có một con gái.Người chồng bác sĩ cũng mất đã tám năm nay vì u gan. Anh muốn đến thăm chị, muốn cùng chị mở lại trang nhật kí của những ngày xưa và viết tiếp quãng đời còn lại của cuộc đời mình bây giờ, biết chị thế nào...nhưng chưa có dịp!
      Chị nhìn ra cửa sổ, vạt nắng chiều vàng in quá nửa sân trước. Chị phân vân không biết sao anh Nguyên lại biết số điện thoại di động của mình. Cả năm nay, hầu như tuần nào chị cũng nhận tin anh gởi thăm hỏi sức khỏe, gợi những kỉ niệm về những ngày đầu tiên bước lên bục giảng, những đứa học sinh ngoan hiền,...Hôm nào không có điện thoại anh là hôm đó chị ra vào trông ngóng. Còn Tâm đi làm về chào chị vẫn cứ vui vẻ trẻ trung như hôm mới cưới về làm dâu.Thế mà đã mười chín năm rồi. Sao mình không già đi được,không lẫn đi được chứ !
     Chị vào bếp bắt nồi cơm điện, luột mấy quả trứng và nấu nồi canh thịt bò lá chua vừa xong chờ các con về cùng ăn cho vui. Điện thoại reo, ngỡ anh Nguyên nhưng không phải, con dâu gọi ra mở cổng. Chị nhìn người đàn ông đứng cạnh con trai nhớ như đã gặp ở đâu rồi, cúi đầu chào cùng bước vào nhà. Với thói quen hễ có khách của con là chị vào phòng riêng để con tự nhiên tiếp chuyện, chị vừa quay người, con trai nắm tay mẹ giới thiệu: Hai vợ chồng con đi "công tác" riêng cho mẹ đấy! Chị cũng chưa hiểu ý con trai nói gì. Tâm tiếp lời chồng:
     -Thưa mẹ, mai là sinh nhật lần thứ bảy mươi của mẹ. Người ta bảo Thất thập cổ lai hi,mà bách tuế vi kì, nên chúng con đã mời bác Nguyên đến sớm một ngày để gặp mẹ,chúc mừng mẹ, còn vợ chồng hai cô út và các cháu sáng mai mới về được.
       Mắt không rời người đàn ông hơn bốn mươi năm về trước. Miệng chị há ra, hàm răng vẫn trắng đều như xưa,mà sao lúc này cứng lại. Chúng nó đùa với chị à, sao lại biết chị mong gặp anh, sao có sự gặp gỡ ban ngày giữa trời đất thế này! Lấy lại bình tĩnh :
      -Mẹ đâu có quen người đàn ông đây, chắc các con nhầm rồi đó!...
      - Nguyên đây. Nguyên lớp trưởng khoa văn trường đại học sư phạm, người dẫn đầu phong trào Hát cho đồng bào tôi nghe đây! Người thích đứng bên cạnh Lê Thị Thanh Cầm, chiếc đàn xanh của tôi ngày xưa mà em chưa nhớ ra à! Anh đây, nhờ các con, anh đến sớm một ngày, anh đây mà Thanh Cầm!...
       Người đàn ông vừa nói vừa đưa hai tay ra đón chị. Chị sà vào ôm chặt lấy anh nói trong nước mắt: Có phải Nguyên ?! Anh Nguyên!...
       Trong phòng chỉ còn hai mái đầu đã bạc và những giọt nước mắt của chị lăn dài trên má ấm áp.
                      05.06.2010 / Nguyễn Thị Phụng.
                                            

1. hoanghuuquyet.vnweglos.com | Gửi Nguyễn Thị Phụng | 13/06/2010 21:23

Lần đầu tiên ghé thăm trang chị, chúc mừng trang chị và nhận thấy rất phong phú , khí thế đấy!
2. ngovancu | Re: ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI | 13/06/2010 21:38

Cái hình đẹp! Mà sao NTP cau có thế? He he!
3. hanguyen | Re: ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI | 13/06/2010 23:47

Người đàn ông vừa nói vừa đưa hai tay ra đón chị. Chị sà vào ôm chặt lấy anh nói trong nước mắt: Có phải Nguyên ?! Anh Nguyên!...
----
Thất thập cổ lai hy sao mà mạnh bạo như tuổi mười tám, trước mặt con trai và con dâu thì cụ bà có yêu ông Nguyên đến mấy thì cũng không thể có động tác mạnh mẽ như vậy được?! Hay là đó là cảm giác của tác giả trong cơn ...khát mưa màu hè?
4. nguyenthiphung | @ hoanghuuquyet | 14/06/2010 09:56

Cảm ơn hoanghuuquyet sang thăm vườn thơ...và gởi lại lời cảm nhận.chúc bạn vui nhiều.
5. nguyenthiphung | ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI | 14/06/2010 10:03

He he...đi giữa cuộc đời thăng trầm trôi nổi mà sao dzui dzẻ được?Nhận xét quá dễ thương ,Thế thì chúc Ngô Văn Cư cũng vậy.
6. nguyenthiphung | ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI | 14/06/2010 10:11

Anh hanguyen ơi,cảm xúc của con người mạnh mẽ chân tình tự nhiên như vậy.Nếu như anh nghĩ thì hạn hẹp quá đi mất.Anh không nhớ Bác Hồ đã từng nói:63 mình vẫn nghĩ là đương trai?!...Hi hi...chúc anh vui nhiều
7. quangloc | Re: ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI | 14/06/2010 17:17

Chào cô gáo!
Dạo này cô giáo viết khỏe đấy. Chúc có nhiều tác phẩm hay hơn nữa nhé. Cảm ơn cô giáo đã ghé`thăm tệ xá!
8. nguyenthiphung | ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI | 14/06/2010 17:27

ĐI GIỮA CUỘC ĐỜI mà anh Lộc ơi!...Lại gọi em "cô gáo" nghen!Cảm ơn lời động viên có chân tình không đó,hi hi ...Chúc anh vui nhiều nghen.Thân.