Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

KHÚC RỜI CHO NGÀY HỌP MẶT

KHÚC RỜI CHO NGÀY HỌP MẶT

Kỉ niệm 40 năm học sinh An Nhơn 1 ra trường, năm học 1975- 1976.


         Nếu như nói được gặp lại thầy giáo, cô giáo cũ là điều mong mỏi của đám học trò ngày xưa để nói lời tri ân trước! Hay nếu như nói được gặp lại bạn bè cùng lớp, cùng khối học chung một mái trường để tay bắt mặt mừng là điều khát khao bấy lâu trông đợi!
         Bốn mươi năm chứ ít gì. Mà cũng không ai bền lòng tính ra số ngày, số giờ cứ nhân lên thì nỗi nhớ có bằng con sóng trắng giữa biển xanh mấy nghìn năm phơi trần nắng gió cuộn dâng bạc trắng mái đầu cũng không nguôi! Lúc này trong tôi bao niềm cảm xúc.
        Khó định nghĩa xa để nhớ. Mới đây 5 năm về dự kỉ niệm 50 năm ngày thành lập trường THPT An Nhơn 1. Mới đây 1 năm họp mặt đầu xuân thăm thầy, thăm cô. Mới đây chưa đầy một tháng mừng sinh nhật bên nhau… Vậy mà cứ hớn hở cho một ngày đầu tháng chín. Hớn hở những cuộc gọi đến sớm hơn để nhận những cái nắm tay thật chặt, cùng ôm nhau thật lâu, được nhìn nhau thật gần. Học trò là thế đấy!...
       “Em chở mùa hè của tôi đi đâu?!...”(Phượng hồng) thể như trút gánh nỗi niềm bấy lâu chưa cùng ai chia sẻ, có dịp là chàng bộc bạch. Biết rằng đây là tiết mục văn nghệ đầu tiên sao gợi làm chi “tuổi chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu” không nguôi. Còn có một nàng thì mãi khúc ca cái thời “Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ, ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay, vờn bay”(Ngày xưa Hoàng Thị) thơ mộng quá, mặc cho “anh theo ngọ về, gót giày lặng lẽ đường quê đường quê”. Tinh khiết và êm đềm trong trái tim của những chàng và nàng mơ mộng, những cặp đôi ngày ấy “Hội- Hoàng, Minh- Phạm Tâm, Năm- Trịnh Tâm  ,…” ra mắt hôm nay (và còn vắng đến hai cặp nữa, chắc là bận việc nhà) giữ mãi sắc hương hoa cuộc đời, phải chăng tình yêu khởi đầu từ tình bạn chính là mấu chốt sắt son vô cùng quý giá cho chúng ta yêu thương hơn.
        Có chàng là nghiệp dư lại tha thiết “… Em ở đâu, hỡi mùa Thu tóc ngắn?
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông/Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng/Anh vẫn yêu màu áo ấy… em ơi!
” (Áo lụa Hà Đông) thu hút cả khán phòng, để cùng nhận ra ngày xưa học chung một lớp vẫn giữ được sắc áo quê hương, đồng hành trên những chặng đường mà mỗi người mỗi nghề tuy có khác nhau, giờ còn đang công tác hay đã tuổi về hưu mãi nhớ một thời tuổi trẻ, về người trí thức yêu nước vượt lên số phận tật nguyền để trở thành thầy thuốc, nhà giáo, nhà văn nửa cuối thế kỉ XIX, luôn giữ cái đạo sáng của mình: “Sự đời thà khuất đôi tròng thịt/ Lòng đạo xin tròn một tấm gương” (Nguyễn Đình Chiểu) chứa chan trong bài giảng văn của thầy Nguyễn Phúc Hưng cuối lớp 11 sau ngày Giải phóng 1975. Tiếp sức mạnh cho chúng tôi qua hai mùa hè “Lên đàng” bắt tay vào việc khai hoang phát lùng, phát lát vùng đất Nhơn Hạnh cũng như phát rẫy ở An Trường Nhơn Tân thuở nào. Tôi chắc chắn rằng khi nhắc lại sẽ có bạn nhớ lắm một thời chật vật túi gạo, lọ tương, nằm sương mà đêm đêm vẫn đốt lửa quây quần hát ca bên suối. Sẽ có bạn quên vì tuổi già chưa phục hồi lại trí nhớ. Rồi cũng có bạn đã sớm về cõi âm yên nghỉ rồi!...
          Cuộc sống cứ vô tư cho tất cả sẽ được nhận lại là lẽ công bằng. Dù qua một vòng đời, có bạn đã là ông bà nội ngoại, có bạn kiên quyết giữ chức “độc thân” như Thanh Trúc, Thùy Tâm. Nhưng khi gặp nhau tất cả là học trò của các thầy, các cô. Giờ đây tôi chỉ có thể đọc lại trong những tấm ảnh của mình khi bước chân lên thềm Trung tâm hội nghị Hoàng Vũ Plaza, những bó hoa tươi thắm tặng các thầy,  giữ lại giây phút ngỡ ngàng chưa nhận ra nhau. Thương lắm mỗi cô học trò An Nhơn 1 ngày nào có kèm chú rể đưa đón như nàng Kim Thừa từ Nhơn Lộc xuống, gần hơn hết là Tú Nguyệt tại thị xã An Nhơn, còn xa lắm là Châu Vân từ Sài Gòn đã sớm có mặt trước một ngày còn lỉnh kỉnh mấy món quà nữa chứ! Các nàng ở Kon Tum, Gia Lai, Quy Nhơn, Tuy Phước,… bận giữ cháu cũng tranh thủ về đây xúm sít quây quần từ sáng sớm cho đến hơn hai giờ chiều mà chuyện của 40 năm chưa kể hết!...  Tự nhiên nhớ câu thơ “Ba thu dọn lại một ngày dài ghê” (Nguyễn Du) đặt vào đây chắc còn khập khiễng!... Nhưng thật tình cảm ơn người bạn đầu tàu như Xuân, Minh và Tân  đã cho chúng tôi trở về tuổi 20 của mình./.

                                    Phước Lộc, 3.9. 2016/ Nguyễn Thị Phụng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét