GẶP GỠ MÙA THU 2025
Nếu như tiếng
hát Cửu Hùng không phả vào giai điệu “Ta
chẳng còn ta ngày tháng cũ, mười lăm năm một cuộc quay về. Em chẳng còn em thời
thiếu nữ đôi bờ sương đục trắng đêm khuya…” từ ca khúc: Mưa chiều Tây Sơn
thượng (Thơ Phạm Văn Phương, nhạc Nguyễn Hữu Duyên) mở đầu, thì tin chắc rằng cơn
mưa chiều hôm qua cứ dai dẳng đến giờ. Và làm sao có được những gương mặt họ
hàng nhà nẫu mang theo những giỏ hoa tỏa sắc hương về dự Gặp gỡ mùa thu 2025 đầy
ắp cái tình thơ trên từng trang sách bật ra: “Nắm bàn tay anh / Tôi không nỡ rời…/ Anh
lại rắn rỏi, cố lên/ Đừng buồn / Đừng mệt mỏi / Đừng vì một chút suy tư mà làm
“nhụt chí iêng hùng”(Đi và về)* Người năm bàn tay không xa lạ,
thật chân tình lời gan ruột: “Khai mạc Gặp gỡ mùa thu 2025, Quế Anh kể một chuyện
như đùa mà thiệt. Chuyện rằng trước khi về VN ra mắt tập thơ Dấu Lặng anh hỏi
tôi vào cuối tháng 8 tôi còn ở quê không? Tôi trả lời rằng cuối tháng 7 tôi đã
về Sài Gòn rồi - vì hết phép - sau hai tháng ở quê. Ai ngờ đã chuẩn bị hành lý
thì đến tối 22-7 tôi trượt chân té, va phải chậu kiểng nứt 3 xương sườn, phải
hủy chuyến bay, ở lại chữa thương. Nhờ vây tôi mới gặp anh và tổ chức Gặp gỡ
mùa thu tại nhà tôi, để ra mắt tập thơ Dấu lặng của anh cho tôi có thể dự được,
vì chữa chấn thương tôi hạn chế tối đa đi lại, vận động. Hữu duyên thiên lý
năng tương ngộ, đúng quá. Số tôi hamzui nên tai nạn cũng đem đến cơ hội để vui.
Nhờ vui vẻ nên khoẻ ra” (Nam Thi).
Dấu
lặng là một bài thơ trong thi tập, cũng là tên tập thơ với 41 bài gửi
vào cuộc kiếm tìm giải tỏa tâm hồn cho nốt thăng trầm bộc bạch với mình, với
đời. Phải chăng chính sự dồn nén mà Dấu lặng ngân xa… miên man tình yêu
của một thi sĩ tài hoa kết tinh từ quê hương xứ Nghệ bén duyên với xứ nẫu quê
mình như thế nào… “ở
đây không có gió mây/ không lời ân ái không đầy hương hoa/ một ta biền biệt
quan hà/ lặng
nghe tháng sáu đi qua khẽ khàng/ở đây hết mộng xuân sang/ hết ôm giấc điệp hết mang mang tình/ một mình trong cõi
vô minh/ lặng
nghe khúc nhạc vô hình rẽ ngang/ có còn không một tiếng đàn/ đưa ta về lại mây
ngàn lãng du …!?”(Dấu lặng)*.
Gặp gỡ mùa thu 2025 có chút gì đó từ bậc
thi sĩ tiền bối “Cái thuở ban đầu lưu
luyến ấy/ Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên”… hòa tâm thức thi nhân chút vời vợi,
chút ưu tư… Sâu lắng nhất mà chập chờn nhất: “Em là một
giấc mơ hoa/ Quẩn quanh khờ dại trong ta bốn mùa !” (Giấc mơ) *. Giấc mơ hoa thi
vị, vận vào câu từ vang vọng. Không là tiếng chuông nhà thờ ban mai thúc giục,
hay tiếng chuông chùa rơi vào thinh không trong bóng hoàng hôn kia. Mà phím nhạc
tơ lòng những xôn xao đâu đó: “em
có hiểu chiều đông nơi xứ lạ/ ta
bâng khuâng nhấn
phím sợi tơ chùng/ nghe
mưa đổ rì rào trên khóm lá/ giọt mưa hoàlời nhạc cứ rưng rưng” (Hát nữa đi em)*
Trong
khoảnh khắc giao mùa, mưa nắng bất chợt thất thường, nên cái ngớ ngẩn của thi
nhân với thu đã mang màu sắc ẩn dụ vời vợi khó mà níu kéo, khó mà vỗ về cho một
tâm trạng luyến lưu: “Ừ thì nước phải về
xuôi/ mây theo gió cuốn phương trời biệt tăm/ ta đi lạnh chỗ em nằm/ lạnh nơi
hò hẹn đã thăm thẳm mù”(Thu lạc)* mà thương nhớ không nguôi trong trái tim
thi sĩ.
Mỗi tứ
thơ là nguồn cảm hứng sáng tạo, vẫn tìm ra được ẩn số cốt cách nghệ sĩ đàn bầu
thi nhân. Từ độ rung một dấu lặng bên đời, tiếng đàn ban mai chạm vào hồn chữ
nghĩa thăng hoa đầy thử thách: “Cứ đi cho biết đường đời/mới hay khúc khuỷu cuộc người dọc, ngang”
(Xin thưa)*. Để rồi,
chút trầm lắng khẩn cầu: “Xin
em chút nắng vô thường/ Mà phơi cung bậc hoang đường bên song/ Đàn với tôi có như
không/ Đành
ôm chiếc bóng giữa dòng chiêm bao!” (Tiếng đàn ai)*
Gặp gỡ mùa
thu 2025 để nghe cho
hết thanh âm tiếng đàn ai, hay của thi nhân lan tỏa trong từng lời diễn ngâm
của các nghệ sĩ Phương Nga Thanh Đa, của Hồng Hạnh Hồng Thu, của Thanh Thúy,
Duy Phạm,… đan xen ca khúc trữ tình Tiếng
mùa được phổ nhạc từ thơ anh, của Trịnh Công Sơn, của Ngô Thụy Miên, … Cả
những lời sẻ chia của bạn trẻ khi cầm tập Dấu lặng trên tay: “Nói thật cháu chỉ là người thích làm thơ nhưng chưa viết
được những bài thơ nào về quê hương. Thiếu sót và có lỗi vô cùng” (Lan Quy).
31.
08. 2025/ Nguyễn Thị Phụng.
…..
*Tên các bài thơ trong tập Dấu lặng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét