Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

BÊN LỀ NHÀ SÁNG TÁC NHA TRANG

BÊN LỀ NHÀ SÁNG TÁC NHA TRANG

           ĐÊM:
           Mọi tù túng trong toa tàu từ ga Diêu Trì về Nha Trang và sợ phải bước vào thang máy khi cơn say sóng dễ gì bỏ ta. Đêm đầu tiên trôi qua trong căn phòng tầng tư còn cảm giác bập bênh. Tiếng trống lân rộn ràng đường phố lấy lại thăng bằng cho đêm tiếp theo. Nhưng đêm thứ ba chờ đón rằm lại mưa mới lạ, trăng giấu mặt buồn. Hôm sau, 16 trở lại hồn nhiên dát vàng tròn trịa bình thản trên nền trời xanh pha lam ửng chút hồng chiều vàng đã ngả. Giờ trăng lại quyện vào ta. Dòng người dập dìu ngược xuôi tiếp nối dọc đường Phạm Văn Đồng ven biển. Chiếc áo phao màu cam, đỏ,… mờ dần, không còn có mặt. Đây đó gần xa ánh đèn những con thuyền nhấp nhô giăng bắt cá tôm. Biển khoác chiếc áo lấp lánh bạc mạ vàng kiêu sa, nhịp nhàng vươn ngực thở, có lắng nghe mới thấy sự bình yên. Rồi hạt thu rơi. Lũ ễnh ương, ếch nhái có dịp tha hồ uềnh uệch thâu đêm. Hạt càng rơi. Rơi. Rơi về khuya biển dồn dập từng cơn sao lắm nỗi niềm đến vậy. Không. Có lẽ con bấc từ ngoài khơi xa đổ về, chứ mạn bờ nào muốn ào ạt. Rồi hạt đêm rơi. Rơi. Xoay vần tiết trời thu phân cho người mong đêm mau cạn…
Trăng 16.8.2017 Đinh Dậu
                                       

     NGÀY:
             
                         
         Chút thu nũng nịu trong nắng sớm vơi dần, đưa bước chân tuổi thơ vào lớp. Cuộc hành trình không chùng bước giữa đường đời mê say. Không một chút chần chừ. Sự trở lại Tháp Bà kỉ niệm cây Trôm Côi mấy trăm năm gắn tình người và đất, cho tôi tìm hạt cuối cùng gieo mầm xanh hoa lá, ra quả ngọt khúc tình ca. Miên man tiếng chuông Nhà thờ Đá thánh thiện. Miên man tiếng chuông chùa Từ Vân (Chùa Ốc) độ lượng. Tôi yêu cả Chúa và Phật. Từ bi và bác ái tự lòng.
                                  
Bên cây Trôm Côi nhớ kỉ niệm
                                  

Nhà Thờ Đá Nha Trang
                                            

                                                                    
Chùa Từ Vân (Chùa Ốc)

        Thế mà cá tôm nào biết lựa chọn, bị giam hãm tù túng trong bể kính, bế tắc ngượng ngùng, biết làm gì với người. Có lẽ chúng yên tâm hơn. Chỉ lo góc biển nào đó, nước thải từ nhà máy đổ ra, đồng loại chúng phải giật mình thảng thốt. Những anh “Tôm bác sĩ” đóng mác cũng chỉ quây quần bên nhau, đâu thể tự tiêm thuốc điều trị, cũng phải nhờ bàn tay con người. Thế nên mới có ngành Hải dương học. Còn là nơi cho du khách ngắm nghía, trầm trồ, lưu lại trong bộ sưu tập ảnh. Cá tôm một đời yêu biển bên người.
                               
Tôm Bác sĩ


         Biển bao la đón nhận đêm ngày hiền hòa mưa nắng, lấp lánh ánh bạc cá tôm đầy khoang thuyền, rạng ngời đôi mắt yêu thương. Đôi lúc bão táp cuồng phong vồ vập khó trở tay, phải tìm nơi trú ẩn. Theo mùa bão trời có chi là lạ. Chỉ lo những chuyện cơ cầu khó né. Mà né bão người thế mạnh lại khổ hơn. Nào ai dung túng cho kẻ “đi lại nghênh ngang ngoài đường uốn lưỡi cú diều mà xỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ…: (Trần Quốc Tuấn) từ xa xưa ấy, buộc lòng tuốt gươm trận mạc. Miền đau thương uất ức trào dâng. Giờ đây, nén nhang thơm trước Bia tưởng niệm 64 chiến sĩ Gạc- Ma ngày 14/3/1988, ở tại Khánh Hòa Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam vừa khánh thành hôm 15/7/2017. Làm sao chúng ta có thể sẻ chia hết tấm lòng những người mẹ ở Đà Nẵng, Khánh Hòa,… có con ở tuổi đời 19, 20; những người vợ ở Hải Phòng, Nam Định,… thường ngày nhìn con côi cút vắng cha,…Thời gian cũng đã làm nguôi ngoai thương nhớ, rơi rớt hận thù, mong xích lại bên nhau trong tình nhân loại cho hồng cầu không vỡ ra theo làn đạn mũi tên.
                                      
Tượng đài chiến sĩ Gạc-Ma
                                         
          Còn núi. Ai bảo núi soài ra biển, thể bàn tay ngón ngắn, ngón dài đặt lên nền màu nước ngọc ngà muôn thuở đẹp hút hồn du khách trên cung đường rồng lượn đến vịnh Vĩnh Hy (Ninh Thuận). Giữa cát biển và núi non trùng điệp bên cạnh Núi Chúa (cao 1040mét) bình yên, thu hút tầm mắt du khách yêu vẻ hoang sơ vốn đất trời ban tặng. Giá trị cuộc sống vĩnh hằng ở vịnh chính là làng chài, nhà mái lợp xanh, đỏ đan xen nằm san sát bên nhau, trong lòng vịnh chứa bao nhiêu là tàu cá ra vào tấp nập.  
                                 
Vịnh Vĩnh Hy- Ninh Thuận.


          Từng đợt sóng xô bờ chiều gọi bước chân anh Tường Huy (Đà Lạt) “dù bận rộn túi bụi, nhưng anh em văn nghệ gọi là tui có mặt liền!” Nhà thơ Trần Vạn Giã, Lê Khánh Mai, Như Hoài, Chế Trâm, Dương Đăng Huệ(Khánh Hòa) cùng bạn Nguyễn Quang Thành(Cam Ranh) cùng Nguyễn Kiều Phương (Sài Gòn),… Và các anh chị văn nghệ sĩ từ Đà Nẵng đến Bình Thuận về dự Trại Sáng tác Nhà Sáng tác Nha Trang chung vui chúc mừng Tập truyện ngắn Những cuộc hẹn bên lề của Trần Trung Sáng (NXB Hội Nhà văn, 2017) đã từng giới thiệu tại Đà Nẵng, nay nơi góc phố Nha Trang. Một Võ Chân Cửu (Lâm Đồng) có mặt sẻ chia khi viết lời bạt cho tập truyện, về nhà văn thành danh năm 17 tuổi. Để hôm nay “Tấm lòng nhân hậu, luôn mơ ước cuộc sống tốt đẹp của Trần Trung Sáng gần như trải đều khắp các truyện…”. Mỗi bạn đọc được tác giả kí tặng. Thế mới biết cuộc chơi chữ nghĩa sang đến ngần nào. Trong buổi họp mặt, bên tách trà cà phê, Như Hoài lỡ say: “…Dốc cạn/ Sao hết những men cay?/ Khi tàn cuộc/ mây ngàn gió núi/…(Uống rượu). Một lãng đãng khát khao: “Nhiều khi tìm gì chẳng biết/ Ngu ngơ như thể vô hồn/…(Tìm, Lê Khánh Mai),… Rồi tiếng hát Phan Đình Dũng với Bóng cây Kơ-nia, “Thuyền và Biển” tha thiết trong giọng ca Hiền Loan, hay Nha Trang ngày về thuở nào man mác cho Chế Trâm tha thiết nhớ nhung,…
                                          
Nhà văn Trần Trung Sáng tặng sách Nhà thơ Lê Khánh Mai


         Chiều về phố biển Nha Trang dập dìu xe cộ, tôi giữ mấy câu thơ làm quà lưu niệm: “…Đi lâu con trở về nhà/ Vẫn còn nguyên bóng trăng ngà trên cao/ Từ trong hơi ấm ngày nào/ Dừa nghiêng bóng cũ ngã vào lòng con”(Trần Vạn Giã).
         Bất ngờ hôm sau, trong bữa cơm ở Nhà Sáng tác, nhà văn Trần Trung Sáng bộc bạch: Con bé hỏi chú ơi, sách có bán, con mua. Tôi nói ừ có, hắn cầm tờ 100 ngàn tiền thuê âm li, loa thùng vừa gởi để mua sách. Thấy nhỏ ham đọc, mừng, tiếc là không còn bản nào để tặng, vì số còn lại tôi đã ghi tên các bạn hết rồi.
                                                          


         Còn tôi thèm bước chân lên thềm Nhà Sáng tác như hôm mới đến, khi thuộc lòng tên các anh em cùng về dự Trại Sáng tác, tiếc phải nói lời chia tay./.
                                                                         
Đường hầm Đèo Cả 
                                                            



                                                              
NST Nha Trang 2017

 NST Nha Trang, 10/2017, Nguyễn Thị Phụng.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét