Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

THƯƠNG CHỊ của Nguyễn Thị Phụng

THƯƠNG CHỊ
                Tưởng nhớ chị ba tôi

Chị trở về với anh trên con đường rải vàng cánh cúc
Tiếng kinh kệ a di đà… buông, giục
khóe mắt cay cay
Bên chị có các con, các em, các cháu,…
Chông chênh lối nhỏ ngang đời

Phía sau xe chị đi


Chị ơi, tám mươi năm cuộc người!
Nhớ bao lần chị kể
Tuổi thơ vấp ngày cơ cực
Năm mười bảy chưa biết tình yêu
Rồi theo chồng cư trú
Thành phố Ban Mê hơn nửa thế kỉ rồi
Giáp Dần, Rằm tháng bảy đâu nguôi
Trắng khăn tang, một mình chới với
Tay bế, tay dìu sáu con thơ dại
Tuổi xuân qua tháng ngày bương chải
Sum vầy cháu con…

Tránh sao một mình gồng gánh
Lâm bệnh tuổi già đớn đau
biết không cưỡng ý trời
“Chừng nào em Phụng lên thăm…”
như lời trăng trối
Em
Nghẹn nước mắt rơi
Lời tiễn chị
Chị ơi!...

Từ nơi chị an nghỉ nhìn ra.


Đã cuối thu đâu, còn đến bốn tuần
Vội vã chi sáng nay khóm dã quỳ se sắt
Những hạt ban mai lất phất
Bám vào nỗi nhớ tóc xanh…
24/10/2017- NTP.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét