Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

Nguyễn Huy- Tập thơ “Vườn trưa” của Nguyễn Thượng Trí

Nguyễn Huy Tập thơ “Vườn trưa” của Nguyễn Thượng Trí
1/ Tôi quen với hai chị em Nguyễn Thị Trướng, Nguyễn Thị Phụng từ lâu. Cả hai là giáo viên hưu trí, nhà ở “ngõ Lý êm đềm” – gần nhà Đào Tấn, tôi thường đến chơi, nghe các cô đọc thơ, bàn chuyện thơ văn. Nguyễn Thị Phụng thì nói nhiều, sáng tác nhiều ( đã in 5 tập sách – thơ, tản văn), quen biết nhiều; Nguyễn Thượng Trí thì viết ít, nói ít, cứ cười cười vậy thôi, chứ đọc ra bài thơ nào là khiến người nghe giật mình bài nấy!
Vừa rồi cả hai cô đều in sách ( Nguyễn Thị Phung với tập Tạp văn và ghi chép “Hương thảo thất” và Nguyễn Thị Trướng có tập thơ “Vườn trưa” – Nhà xuất bản Hội Nhà văn) và có gửi tặng tôi. Xin cảm ơn tấm lòng của hai nữ sỹ vùng đất Lý môn nổi tiếng với tên tuổi nhà thơ, nhà hát tuồng Đào Tấn.
Tôi bị bệnh và đang điều trị, sẽ rất mệt khi đọc nhiều, viết nhiều, suy nghĩ nhiều. Hai cô đến thăm, biết rồi đấy. Ở đây xin nói gọn vài ý về thơ Nguyễn Thượng Trí.
2/ Tập thơ “Vườn trưa” của Nguyễn Thượng Trí mỏng mảnh chưa đầy trăm trang với 52 bài đầy chất lượng. 
                         Gia đình Nhà văn Nguyễn Huy, phía sau là hai học trò.
Tôi thích giọng thơ bình dị, hồn thơ chân chất nhưng chứa đầy bản lĩnh của Nguyễn Thượng Trí. Lời thơ dịu dàng, hơi thơ nhẹ nhàng, ý tứ đơn giản mà sâu sắc thích hợp với tạng người dân dã như tôi. Chưa có điều kiện nói nhiều, tôi chỉ nói riêng một bài thơ mới đọc qua đã thấy thích.
Chỉ ngần ấy thôi
“Chỉ ngần ấy thôi”
Anh không thể và em cũng không thể
Đến với nhau như khi bất chợt lần đầu gặp gỡ
Cùng quyện ánh mắt trong cuộn tơ thời gian
nóng bỏng
Trái tim băng giá cựa quậy…
Trong đôi môi cảm nhận niềm hạnh phúc
vô biên lan tỏa
Giá mà trái đất ngừng quay
Thời gian vỗ cánh
Chúng mình tan trong vô tận
Nhưng sự thật mặt trời, mặt trăng cón đó
Anh còn đó
Em còn đó
Mọi người còn đó
.
“Chỉ ngần ấy thôi”
Với em là cả cuộc đời rồi!

Lấy ý từ câu Kiều “Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi!”, nhưng khác với ý Kiều. Đối với Kiều, đó là tiếng kêu bi thiết của phận bạc, là sự tuyệt vọng khi đành phải trao duyên, nhưng với chủ thể trữ tình trong bài thơ này, là sự chấp nhận duyên phận dù không thỏa nguyện. . Nguyễn Thượng Trí rất tinh khi mượn lời Kiều (có) để nói về ý mình (chỉ).
Dù tình yêu giữa anh và em rất “nóng bỏng”:
Trong đôi môi cảm nhận niềm hạnh phúc
vô biên lan tỏa
Giá mà trái đất ngừng quay
Thời gian vỗ cánh
Chúng mình tan trong vô tận
Anh là “đàn ông năm bảy lá gan”, nhưng em là con nhà khuê các, còn gia đình đó, xã hội đó, mà dư luận thì nghiệt ngã lắm!
Nhưng sự thật mặt trời, mặt trăng cón đó
Anh còn đó
Em còn đó
Mọi người còn đó
.
“Chỉ ngần ấy thôi”
Với em là cả cuộc đời rồi!


Một suy nghĩ chín chắn, một quyết định sáng suốt. Đúng là “Thượng trí”.
Tôi quý Nguyễn Thượng Trí không chỉ vì cái tài, cái nết, mà còn ở tầm cao của tư duy đời thường, sống rất tình nghĩa, thủy chung, chừng mực mà vẫn đủ đầy. Đó là bản lĩnh của cô giáo, nhà thơ Nguyễn Thượng Trí!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét