ĐIẾU VĂN
Điếu văn là bài văn tỏ lòng thương
tiếc đối với người mất, đọc khi làm lễ tang.
Người mất luôn ở thế bị động, chẳng
nghe được người sống viết gì về mình. Thực hư ra sao mà những câu sáo đẩy đưa
như nào là không gì bù đắp được nỗi lớn
lao mất mát cho người thân trong gia đình, nào là xóm làng từ nay vắng bóng …
người tốt bụng, người thật thà, người mẫu mực, … kì thực ra từ lúc lớn lên,
đi học đã làm những gì cho bản thân và gia đình, xã hội.
Hôm nay 06.08.2019- sinh nhật Nguyễn
Thị Phụng, lần thứ sáu mươi ba, tính theo tuổi Bính Thân (1956) là năm thứ sáu
mươi tư trên cõi đời này. Từ lúc chào đời, bà mang căn bệnh hen phế quản, dẫu
cha là thầy thuốc bắc cũng dừng lại cắt được cơn hen cho con gái mình. Mẹ là
một tiểu thương, dặm đường đèo dốc sớm chiều mang về những bữa cơm cá canh ngon
miệng. Cụ bà Nguyễn Thị Phụng là con gái út trong gia đình có năm nữ, năm nam.
Vì bệnh từ nhỏ nên bà được cả nhà nuông chìu. Tính bà thích là chơi. Quyết là
làm. Không ai cản được. Ở mỗi cấp học bà phải nghỉ ít nhất là một năm. Lí do
đau. Thế là bà có nhiều lớp bạn.
Ngày ra trường SĐSP Nghĩa Bình, bà
đăng kí nhận công tác ở trường miền núi Phước Vân (Tuy Phước- Vân Canh). Cuối
năm học bà thả thơ cho một tình yêu đầu đời, và lập gia đình cùng người bạn
đồng nghiệp. Hiện giờ bà có con trai lớn còn độc thân, con trai nhỏ có vợ hiền
và một cháu nội gái ngoan.
Không đơn giản cuộc sống với những
ngày Chờ lương (Gạo hết nước mắm hết/ Con thơ xin đóng tiền/ Ôi trước mà bị điên/ Giờ
này sao được khóc)*NTP. Bà còn chạy chợ, nách cả giỏ rau bán, mua về con cá. Rồi có những sáng sớm
hè bưng ki cá phi ngang hông, khi được chỗ ngồi, bị bảo vệ đuổi. Trời không mưa
mà khuôn mặt cứ đầm đìa rớt mờ đôi mắt. Những người phụ nữ chợ sớm sẻ chia con
cá đứng bán trên tay… Có những đêm cuối đông một giờ sáng bên thau mứt gừng,
mứt dừa. Chưa được bốn giờ, trời còn tối mịt, đạp xe thẳng đường phiên chợ 23,
28 Bình Định tìm chỗ không ai nhường… đành một tay ôm thùng mứt bán đứng giữa
lối đi.
Cái áo mặc cũng chị cho, cái nón đội
đầu cũng chị cho. Hai đứa con được chị cơm nước chăm lo khi mẹ nó đêm ngày ở ao
đìa. Mà trăm hay không bằng tay quen. Tay cũng không quen, trăm hay cũng không
có, nuôi tôm ra cá. Vậy mới biết một nghề cho chín hơn chín mười nghề. Cuộc đời
ăn mày đã dừng lại, bà tập trung lên lớp. Lúc mà chế độ tiền lương được nâng
cao. Bà nhận làm thuê trang trí, viết bài những tờ bích báo trong khối kiếm ít
đồng. Bà mở lớp dạy thêm ở nhà ít hôm, mà học sinh lơ là, bà cũng cho nghỉ.
Hai mươi chín năm trong ngành, bà xin
nghỉ sớm theo giám định y khoa mất sức 75% sau đợt phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ
giới tính nữ. Bà trở lại nguyên vẹn dáng hình thuở xưa. Bà thiết tha đăng kí
không hoàn thành nhiệm vụ, được nghỉ theo diện tinh giảm biên chế để kiếm ít
đồng “du lịch” đó đây cũng không được, cuối năm học 2007-2008 là trở lại vị trí
đầu danh sách tổ nữ công. Cuối cùng bà nghỉ theo chế dộ mất sức hưởng 72%.
Với thời gian công tác, bà
được nhận Huy chương vì sự nghiệp Giáo
dục của Bộ Giáo dục và Đào tạo, cảm ơn các con trai đạt học sinh giỏi cấp
huyện, cấp tỉnh để cho bà cộng thêm Danh hiệu Giỏi việc nước, đảm việc nhà của Liên hiệp Công đoàn tỉnh.
Nghỉ hưu bà trở lại trường cùng những
tập sách làm phần quà tặng học sinh giỏi văn các khối, giỏi văn cấp huyện,
tỉnh. Đơn sơ mà các em quý vô cùng. Có năm nghe kể lại “chị con thiếu 0,5 điểm,
chị con khóc vì không được nhận quà cô Phụng” nghe mà thương. Mừng lớp trẻ còn
ham đọc sách. Nghỉ hưu bà tham gia ủng hộ Khuyến học ở thôn xóm. Nghỉ hưu bà
cùng các thầy cô giáo ra mắt Chi hội Cựu Giáo chức Phước Lộc cùng những việc
làm có ý nghĩa.
Những ngày nghỉ hưu, trái tim chưa hề
biết hưu, trên tay luôn có tập sách, cảm xúc dâng trào trên những trang thơ,
trang văn. Hối hả cùng dòng đời, cùng làng văn, bà xin giấy phép xuất bản tác
phẩm. Vỏn vẹn với hạnh phúc đã có khi nghe điện thoại reo, bà bấm máy má nghe
đây. “Anh chứ má nào”. À thì ra con trai út đem tiền nộp in tập thơ đầu tay của
mẹ cho Nhà thơ Nguyễn Liên Châu ở Sài Gòn. Hạnh phúc tiếp nối với những tập
thơ, văn. Hạnh phúc đã có khi con dâu mua sữa về bồi dưỡng cho mẹ. Cháu nội
quấn quýt bên cạnh, nội uống sữa cho khỏe, nội chơi thả dìu cùng con, đi tắm
biển với con,…
Bà luôn đồng hành với bạn bè đồng
nghiệp, anh chị em, con cháu tham quan di tích lịch sử, danh lam thắng cảnh trong
cũng như ngoài nước, dù là chuyến Campuchia đầu tiên trong đời mà bà yêu quý. Cộng
với những đợt đi thực tế và Trại sáng tác Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật
Việt Nam, của Hội Văn học nghệ thuật tỉnh nhà cho bà trải nghiệm và đầy cảm
hứng thi ca.
Bà bằng lòng với cuộc sống đã có khi
con trai ở tại nhà chở đến quán cà phê hò hẹn bạn bè.
Nếu hay tin cụ bà Nguyễn Thị Phụng có
từ trần vào giờ hoàng đạo trong ngày đẹp trời nào đó, tháng chuyển mùa nào đó,
năm hết hạng yêu thương nào đó. Xin đừng ngạc nhiên, thương tiếc, bởi vé ưu
tiên đi chỉ có riêng mình hoàn nguyên bên cha mẹ, tổ tiên. Tất cả là kỉ niệm
chứa chan hạnh phúc khi nhìn lại đoạn clip bên nhau là có cụ bà Nguyễn Thị
Phụng trong đó à nghen.
Xin kính cẩn nghiêng mình thắp một nén
tâm hương vĩnh biệt cụ Nguyễn Thị Phụng.
Đây được xem như một điếu văn chưa./.
Nguyễn Thị Phụng.
Điếu văn tự thuật cuộc đời. Hay đấy Phụng
Trả lờiXóaSao nghe đắng chát vậy chị
Trả lờiXóaCảm ơn em. Vị nào cũng là nhịp sống cho ta yêu, ta trân trọng.
XóaCuối ngày em vội viết, được anh sẻ chia là hạnh phúc rồi.
Trả lờiXóa