Truyện mi ni:
CÂU CHUYỆN TRƯỚC RẰM THÁNG BẢY.
Còn mấy ngày nữa là hạ chí, cái nắng ở thành
phố Quy Nhơn ngỡ ngột ngạt theo dự báo thời tiết ở 39 độ C. Nhưng được cái ngọn
nồm ở biển lấn át cơn nam cồ khô khốc rát rạt kia. Trong phòng lại càng mát hơn
cảnh đứa con gái đứng chải tóc cho mẹ. Người mẹ mặc áo đầm hoa màu huyết dụ, ngồi
trên cái ghế dựa, chốc chốc nhìn đồng hồ, còn nói với con gái để mẹ đi với các
cô cũng được.
Cảnh cửa mở.
- Ủa, cũng đi với tụi mình nữa à. Một người
bạn từ Tuy Phước nói tranh thủ đến sớm để thăm bạn bệnh phải nằm nhà hơn năm
nay.
- Chẳng lẽ là mình ở nhà. Con mình
không cho mình ở nhà, mới khổ.(Chị vừa nói vừa cười), Có cơ hội là đi. Yên
tâm, cứ ở đây chơi với mình, đúng giờ con gái alo taxi đến đón, đưa đến tận
phòng nhà hàng Trầu Cau dự tiệc cưới với các bạn luôn.
Tất cả cùng ồ…lên, theo sau là tràng nói cười
thân thiện giữa những người bạn cùng khóa Tá viên Điều dưỡng Quy Nhơn ngày ấy.
Trước bữa tiệc, đứa con gái vẫn
không quên bỏ phong bì vào thùng chúc mừng hạnh phúc. Sau bữa tiệc, đứa con gái
có mặt cẩn thận dìu mẹ xuống từng bậc tam cấp, đưa mẹ lên xe, người mẹ vẫy tay
chào các bạn, hẹn gặp lại nữa nghen.
Vĩ thanh: Từ câu chuyện đầy xúc động
của chị tôi kể lại. Người mẹ trong truyện là chị Đấu- quê Hoài Nhơn, cựu học
sinh trường Trung học Tăng Bạt Hổ, Bồng Sơn, chị còn là lớp trưởng lớp Tá viên
Điều dưỡng Quy Nhơn. Chị tôi nghỉ lại nhà chị ấy, hôm sau mới về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét