Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2019

GIẢI THƯỞNG NHÂN DÂN, Nguyễn Thị Phụng


Truyện kí mini:
GIẢI THƯỞNG NHÂN DÂN

         Chợ chiều chen chúc chỗ ngồi.
       Tôi dừng lại cuối hàng cá bờ, chọn mua quả bầu non. Người bán rau ngồi bên cạnh ngước qua hỏi: “Xin lỗi, có phải cô… là cô Phụng đã nghỉ hưu?”. Tôi vừa gật đầu vừa dạ, đúng ạ! Người đàn bà ngoài bảy mươi, hơi gầy, đôi mắt sáng ấy nhìn tôi vẻ ưng ý: tôi đã đọc ở cô qua ba tập sách. Hay. Tôi ngạc nhiên: Vậy à, mà sách ở đâu có cho chị đọc!... Chị giữ cái nhìn thiện cảm: - Tôi mượn ở thư viện Tuy Phước. Mà sao sách cô không bán lại tặng vậy. Thay vì trả lời, tôi chỉ cười thăm hỏi: - Ủa, mà chị ở đâu? Chị nói là ở Phước Thuận, rồi hào hứng với bài viết về Bánh xèo ngày chủ nhật ở Mỹ Can, nào là Khi nhà thơ đi chơi ở Tây Sơn, nào là Nơi tình yêu giữ lại ở Lí Sơn nữa,…
         Tôi cúi người, đón bàn tay chị chìa ra ấm áp trong cái bắt tay lần đầu đầy xúc động: Cảm ơn chị, chào chị. Vẫn không quên trả tiền người bán quả bầu non, bước chân đã xa còn nghe chị tấm tắc: Văn đúng hay!... chen lấn trong buổi chợ chiều vội vã. Về đến gần nhà, đèn đường bật sáng, mới nhớ chưa biết tên chị là sao!...
24.03.2019/ Nguyễn Thị Phụng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét