Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

MAI LÀ NGÀY NHÀ GIÁO

Ngày NGVN lại về,  không biết mình vui hay buồn đây, đã ba năm ở nhà mà sao cứ trăn trở , cứ rộn ràng. Một bài thơ viết từ năm ngoái, một cảm xúc rất thật ngay tại ngã tư Tuy Phước khi dừng lại mua ổ bánh mì hôm 19.11.2009. Một em bé khoảng 11, 12 tuổi đến mời cô mua dùm cháu tờ vé số!...
 MAI LÀ NGÀY NHÀ GIÁO
-Xin mời cô mua dùm tờ vé số
Giải Nhất nhì,Đặc biệt, … giàu to!
Mang niềm tin hi vọng bất ngờ
Bán vé số…mười tuổi đầu chưa đi học!


Thật lạ chưa giữa dòng người tất bật
Nắm tay em, thăm chỗ ở bùi ngùi
Ngước nhìn tôi, mấp máy đôi môi
Em cúi mặt nước mắt rơi…vội vã


Đã nghỉ hưu mà hạt gieo chưa trả
Nghe đắng lòng con chữ chẳng đến nơi
Mai đây, Ngày Nhà giáo yêu ơi!
Còn day dứt… buồn vui nào trọn vẹn?!
            19.11.2009 / Nguyễn Thị Phụng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét