Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

HÃY THỨC CÙNG EM

HÃY THỨC CÙNG EM
   
     Vẫn ánh mắt hiền từ bao dung nhìn chị.
     Chị ngắm anh một lần nữa,hôn nhẹ lên hàm râu quai nón vừa mới cạo hai hôm đã lún phún trắng đen đều đặn gợi một cảm giác tê dại quanh môi không thể nào quên được...
    
Photobucket
 
            ( Ảnh minh họa)

      
     Đã gần tám năm nay chị dùng cơm một mình từ khi hai đứa con chị sinh đôi, cùng một lúc vào đại học. Và cũng gần gấp đôi thời gian ấy nhà vắng đàn ông. Chị vừa là đàn ông, vừa là đàn bà trong mọi sinh hoạt gia đình từ việc lớn đến việc nhỏ...Chị học cùng con đến khi nào trang vở gấp lại, nắp bút đóng kín bỏ vào ngăn cặp, ... Chị sốt cùng con trong cơn mê sảng trên giường cấp cứu,...Chị vui cùng con trong mâm cơm gia đình,... và nhớ nhất bữa chiều hè hôm đó, chị làm xong đồ ăn, hai con chị cũng vừa chơi cầu lông về rồi phụ giúp mẹ dọn bữa cơm chiều. Con bé mở nồi cơm điện ngạc nhiên: chưa nấu cơm mẹ ơi! Thằng anh vội vàng giành đi vo gạo. Chờ đúng 19 giờ, chị nhắc ăn cơm thôi! Con bé mở nắp nồi cơm điện lại cười vang: anh trai quên cắm phít...! Cả ba mẹ con nhìn nhau cùng cười chờ thêm chút nữa đâu sao! Tối đó hơn 20 giờ mới xong cơm nước.

     Tất cả xếp vào kí ức chất chồng hợp lại tan đi như mây trắng bềnh bồng giữa trời xanh năm tháng. Kể từ ngày nghỉ làm ở cửa hàng Mậu dịch, chị chuyển sang mua bán tạp hóa. Mua sỉ bán lẻ, cứ như trời thương, biết là có trăm người bán có vạn người mua.Quầy hàng chị chẳng thiếu thứ gì, từ một cây kim bé nhỏ, đến sợi chỉ mỏng manh, hay quyển vở trắng, cây bút chì màu, cái đèn pin sáng, bánh xà phồng thơm,...ai hỏi mua, chị chào hàng vui vẻ và không quên nói lời cảm ơn, hẹn gặp lại trước khi họ ra về. Cuộc sống chẳng đơn giản, biết chị ở một mình, có bao nhiêu lời ra tiếng vào gán ghép, chị trả lời bằng nụ cười xã giao, không hề phân bua đính chính.Mục đích duy nhất của chị là tập trung mua chín bán mười, nuôi con ăn học...
    Tuổi xuân đi qua lúc nào cũng đâu nhớ nữa, giờ đây chị có dâu, có rể, có cháu ngoại, cháu nội. Ngày lễ chúng về thăm chị, không khí gia đình nhộn nhịp, đầm ấm quá! Tất cả đều kính yêu và mong chị đến ở chung nhà cho có mẹ con, có bà cháu,...cũng là để báo hiếu cho chị. Chị cười bảo mẹ thích sống một mình, nuôi thêm mấy con gà, con vịt như thế này cũng hết ngày mà vui. Chị còn dành thời gian đọc sách, đọc báo trên mạng internet,...Ngôi nhà rộng,phía sau là vườn cây ăn trái. Mùa nào thức ấy, hoa quả chín vàng thơm lựng, lũ chim thi nhau về làm tổ, ríu rít suốt ngày. Bây giờ cũng đang vào hè, tiếng cuốc giục vang. Chỉ đêm đến mới trầm lặng làm sao! Khi bóng trăng ngả chếch về phía tây, từng song cửa sổ đổ dài lên mình chị, tiếng ve the thắt, chạnh lòng cái thuở còn là học sinh thời phổ thông, những năm học trung cấp kế toán, rồi tình yêu, rồi vợ chồng, ... chị đã thức bao đêm cũng không nhớ nữa. Thức nghe tiếng gió ru hời trượt dài trên sân vắng vẻ, thức nghe tiếng lá rơi tìm về gốc cũ thân yêu, thức nghe trọn tiếng cuốc...cuốc...từ bờ tre vọng về nhung nhớ xa xôi, thức chờ tiếng vạc sành xé tan màng đêm sương lạnh. Chị ngồi dậy, có lẽ ở nơi đó anh cũng ngồi dậy đi lục tìm kí ức cho hết đêm thâu. Mà sao lúc này chị cứ xốn xang , nhớ đầu hôm đã uống nửa viên thuốc co thắt tim Apo Propranolol 40mg rồi mà! Nếu có đau thì nhức nhói bên trái này chứ. Hay khát khao nhịp đập thuở nào...?! Không thể như thế, trước đây giữa đời thường chị cũng vượt qua được. Nửa đời còn lại kéo dài mãi thế này rồi trôi theo năm tháng... chất chồng năm tháng ư ! Chị mỉm cười thế giới ảo cũng vui quá! Nhưng có ai sống thật với mình đâu. Chỉ mình mới thật chính mình. Gieo cay đắng gặt cay đắng, gieo ngọt ngào gặt ngọt ngào. Giống nào quả ấy, đâu thể lẫn lộn được.Tự trong nắm tay mình đã bung hạt nào chưa?!...
          Chị nhìn ánh mắt hiền từ bao dung không thay đổi của anh. Hôn nhẹ lên hàm râu quai nón: thương anh quá!...Trời đất, bốn giờ sáng  không quên gởi lại lời nhắn yêu thương trước khi chợp mắt ! Anh thức suốt đêm à! Không đâu, anh thức tiếp cuối ngày hôm trước, anh thức đầu ngày hôm sau mà. Làm sao chỉ một đêm để gom hết những gì của một ngày, của một tháng, của một năm, của cả nửa đời người,... có lẽ chúng ta cần thức nhiều hơn nữa để cùng chia sẻ. Càng thức con người càng hiểu rõ hơn về mình. Con người đâu chỉ có học ở người khác mà còn học ở chính mình, sống ở chính mình là bài học vô tận trong ta. Hãy tự mình khai thác một đề tài nhân sinh vô cùng phong phú trong cuộc đời mình!
     Nước mắt nhòe rơi lăn dài trên má còn nóng hổi. Vì sao chị khóc chứ?! Chỉ có đêm nay chị được khóc, chị hiểu mình. Bên ngoài lũ chim sẻ cắn đuôi nhau đùa nghịch vang cả góc sân trước. Tiếng gà mẹ tục tục gọi con, tiếng gà trống ò ó...,ò ó o... o, tiếng vịt quạp quạp,... rộn ràng khuôn vườn nhà chị. Chị đưa tay gạt nước mắt qua một bên. Ánh sáng đã tràn vào nhà. Ngày mới lại bắt đầu!
                                                   15.05.2010/NTP
    
1. Moon | Re: HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 09:53

Câu chuyện thật cảm động!hì hì nhưng sao hình minh họa lại là anh Hồ Tỉnh Tâm?
Chúc chị vui!
2. MINH ĐƯỜNG | Gởi chị Nguyễn thị Phụng | 22/05/2010 10:14

Gởi chị Nguyễn thị Phụng:
Vào trang thăm chị,đọc bài ko ý kiến vì phân vân ko biết là viết tâm trạng chị hay viết cho ai mà khắc khoải thế!
Lâu quá em ko đi họp CLB thơ XD,nhớ các chị TM,HĐ,và chị nữa...
3. langhe | Re: HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 10:38

Vùng trời nam có tâm hồn lắng đọng
Nối nhịp thơ khơi lắng thuở ngày xưa
Ấn tượng êm hàm râu mềm quai nón
Chạnh miền trung hè nóng dịu cơn mưa!
4. Hùng | Đồng cảm | 22/05/2010 15:08

Mình cũng đã từng thức rất nhiều, có khi thức trắng cả đêm để đi dạo trên phố, để ngắm cuộc sống về đêm, để cảm thấy cái lành lạnh, không phải trên da mà từ trong lòng.. để thấy những cái đã làm được và chưa làm được, để hiểu hơn về cuộc sống....Chúc chị có cuộc sống thành hạnh phúc
5. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 18:41
Moon ạ,chị mượn bộ râu quai nón đặc biệt đẹp đó mà. hi hi...Chúc em vui nhé.Thân.

6. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 18:50

Minh Đường thân!Chị cũng nhớ em lắm,sang nhà em thường xuyên thấy có một số tấm hình của em và bạn,chị quên gởi lại lời nhắn ,thật là thiếu sót.chị viết bài về một cô gái Việt đó mà.Vừa rồi giới thiệu thơ chị Lệ Thu,dạo này sinh hoạt đông vui.Thôi tháng sau nhớ đi nhé!Thân.
7. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 18:55

Anh langhe ơi,không ngờ thơ anh cũng xao xuyến cả mùa hè rồi đấy!Hi hi...chắc chết sống quá!Chúc anh vui nhiều.Thân.
8. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 19:09

Hùng ạ,chị đã thúc hầu như nhiều lắm rồi,đôi khi tự bảo mình sống nhiều hơn thiên hạ...hi hi.Chúc em vui nhé.thân.
9. Hoài Khánh | Re: HÃY THỨC CÙNG EM | 22/05/2010 21:07

Rất xúc động! Chia sẻ cùng chị với trang viết này ...
10. ngovancu | @ngovancu | 22/05/2010 21:29

Hình minh họa cho bài viết của chị ngầu quá! Hôm nào mượn về dùng cho trang nhà đấy nhé! Chúc chị vui, hi!
11. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 23/05/2010 14:56

Cảm ơn Hoài Khánh đọc chia sẻ và còn tặng những giỏ hoa tươi đẹp quá.chúc vui nhé.Thân.
12. nguyenthiphung | HÃY THỨC CÙNG EM | 23/05/2010 15:04

Người ta đã trao tặng cả cho mình rồi,đừng thấy vậy mà sinporst,ta đây hổng cho đâu!Hi hi...mà sao nhà thơ hay nghiên cứu hình "ảnh" lắm vậy?Thân.      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét